Gia đình tôi gồm chín anh chị em. Anh cả lớn hơn tôi hai tuổi nên chúng tôi rất thân với nhau, hơn tất cả các em trong nhà. Tôi còn nhớ như in thời gian đó, mặc dù đã 50 năm qua. Sau giờ cơm trưa, tôi thường thăm anh và trò truyện rất lâu. Thỉnh thoảng, anh bảo tôi lên Ba năm sau, con trai kháu khỉnh chào đời, rồi năm năm sau đó, con gái đáng yêu cũng chào đời, kết thúc nhiệm vụ sanh con của tôi! Sau này, cả tôi, cả cô chăm bệnh cho anh, cả anh tài xế, đứa em dâu từng thuyết phục anh và tôi tìm đến ông thầy lang ấy, đều hiểu: khi Những Năm Anh Ði . Ngọn gió đưa anh đi mười năm phiêu lãng, Nhìn quê hương qua chứng tích điêu tàn. Chiều Ðông hải vẫn thì thầm cát trắng. Truyện tình người và nhịp thở của Trường sơn. Mười năm nữa anh vẫn lầm lì phố thị. Yêu rừng sâu nên khoé mắt rưng rưng Vị Tiểu Thư Tôi Từng Theo Hầu Đã Trở Thành Thiếu Gia. "Đã 4 năm kể từ khi nữ chính kết thúc công việc hầu gái. Một người đàn ông đẹp trai đã đến gặp cô. Anh ta là một người đàn ông trông giống như vị tiểu thư cô từng theo hầu. "Tôi đến để thực hiện lời q: anh, cháu nội em nói rất thích anh, hy vọng anh có thể viết mãi đến khi nó về già. T: Để tớ ráng sống lâu thêm mấy năm nữa. q: anh ưi em thích anh viết BL quá đi! Em là seiyuu, em thu truyện của anh thành tác phẩm thu thanh nhá! Phi thương mại! Tại em yêu nó cực kỳ! Fast Money. Nước mắt của cô ấy bao giờ cũng nói đến là đến. Trước kia anh sao lại ngu xuẩn như vậy, cô ấy vừa khóc, anh liền ngu xuẩn tin tưởng rồi. "Tôi có nói qua là cô phóng lửa sao?" Tiêu Sở Bắc hỏi cô, trái tim của Lục Hạ lộp bộp một cái, ngay sau đó, tay của anh lại chỉ chỉ cái vọ ngoài bị cháy đen của hộp quẹt, chỉ còn dư lại một chút cái góc ở trên, rõ ràng đang khắc một chữ "Hiểu", "Đó là Hiểu Hiểu tự tay khắc lên, trên đời này chẳng lẽ còn có cái thứ hai giống y như đúc sao?" Hai mắt của Lục Hạ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái chữ Hiểu kia. Cô từ đầu cũng không biết chỗ đó còn có khắc một chữ Hiểu. Cho nên cô đổ thừa như thế nào đều không thể đổ thừa lại được nữa sao? ! "Lục Hạ, cô càng đáng sợ hơn tôi tưởng, Lục Hiểu là em ruột của cô a! !" Tiêu Sở Bắc túm lấy cổ tay của Lục Hạ gào thét. "Cô tưởng cô đụng chết người đàn ông kia, là có thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật sao? Đây là điện thoại di động của ông ấy, bên trong ghi chép toàn bộ câu đương hạ lưu xấu xa của cô với ông ấy!" Tiêu Sở Bắc lấy ra một máy điện thoại hung hãn quăng vào mặt Lục Hạ. Khuôn mặt non nớt của cô bị quẹt ra một dấu đỏ thẫm. Cô từ trong tay của người đàn ông giãy giụa ra, xem ra cô dù ngụy biện thế nào cũng không làm nên chuyện gì nổi. "Nên? Ngài Tiêu ngài đã sớm tìm được những thứ này, cố ý dẫn tôi tới nơi đây để làm gì?" Cô ấy thừa nhận rồi. Cô ấy cuối cùng cũng thừa nhận rồi? ! "Cô đáng chết, cô không có bị hôn mê, mẹ nó cô vốn dĩ không có bị mù!" "Đúng vậy a, mắt của tôi rất tốt, ngài Tiêu, thật sự là cám ơn ngài đã khoét mắt của Lục Hiểu đưa cho tôi." "Súc sinh! Cô coi tôi như kẻ đần mà lừa gạt, cô khiến tôi như cầm thú giết chết người phụ nữ tôi yêu nhất ——" "Người phụ nữ... yêu nhất?" Đến cùng người phụ nữ mà anh yêu nhất vẫn là Lục Hiểu! "Tiêu Sở Bắc, anh buông tay cho tôi, cho dù tôi đã đối với Lục Hiểu làm đủ chuyện xấu, anh đừng có quên, anh mới là thủ phạm, người chân chính giết chết cô ấy là ngươi!" Lục Hạ gào thét. Hốc mắt của Tiêu Sở Bắc đỏ bừng, anh không có một lúc nào không hối hận những sai lầm của bản thân mình lúc trước đối với Lục Hiểu phạm phải, cô ấy nói không sai, anh là thủ phạm, anh cũng mới là kẻ đầu sọ giết chết Hiểu Hiểu. "Chết tiệt, ngày đó cô đều đối với Hiểu Hiểu làm cái gì? !" "Tiêu Sở Bắc, anh làm đau em rồi, anh còn nhớ không, em đã cứu mạng của anh? Em vì anh chịu qua một viên đạn!" Lục Hạ kêu thật lớn tiếng. Tiêu Sở Bắc hai mắt căm hận nhìn chằm chằm vào bụng của cô ấy, trong đầu là Lục Hiểu nói với anh câu nói kia —— "Cô ấy không phải nói cô ấy đã từng vì anh đỡ qua một súng, cô ấy nói qua với anh bộ phận bị thương của cô ấy là bụng của cô ấy, nếu như viên đạn xuyên qua bụng của cô ấy, anh khẳng định là cô ấy thật có thể có thai của con anh sao?" Xoẹt một tiếng. Tiêu Sở Bắc như điên lên xé rách áo trên của Lục Hạ, từ hông đến bụng, da thịt của cô ấy bạch bích không tỳ vết, một chút vết thương đều không có. "Sẹo viên đạn của cô ở đâu? !" Lục Hạ hoảng hốt lo sợ. Những vẫn còn cãi bướng "em sợ anh không thích liền khử đi rồi, anh chạm qua em, không lẽ anh không biết sao?" "Tôi thật sự đã chạm qua cô sao? !" Tiêu Sở Bắc dùng sức nắm lấy cánh tay của Lục Hạ, hận không thể như vậy đem cô nhào nát. Hiểu Hiểu rời khỏi anh trong hai tháng kia, anh sống một ngày như một năm, có một đêm anh uống rượu say, tỉnh lại cô ấy lại trần trụi nằm ở bên cạnh anh, sau đó không bao lâu, cô ấy liền nói mình đã có thai. Đã từng, anh không có tuy cứu đến cùng, chỉ là ở sâu trong lòng anh là nhớ kỹ —— anh chưa từng chạm qua cô ấy, mà cô ấy cũng chưa từng vì anh chịu qua súng. "Là Hiểu Hiểu đã cứu tôi, là cô nói dối với tôi, là chính cô nhảy xuống hồ nước, cô lại nói dối với tôi, là cô động tay chân trong xe, cô lại nói dối với tôi, là chính bản thân cô tự té xuống lầu, cô lại nói dối với tôi, cô vốn dĩ không bị mù, là cô khiến tôi khoét đi mắt của Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu không phải là vì cầm lấy cái kéo uy hiếp cô mới té xuống lầu, cô ấy là bị cô đẩy xuống đấy, là cô, là cô, toàn bộ đều là cô! !" Tiêu Sở Bắc đem Lục Hạ dồn đến bên vách núi, mắt nhìn sắp té xuống."Ha ha ha ha... Ha ha ha ha..." Lục Hạ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to. Cô ấy lại còn cười được? "Nói cho tôi biết, cô cái con ma quỷ giết người không chớp mắt, ngày đó cô đều đối với Hiểu Hiểu làm cái gì? !" Anh ấy muốn biết cô phóng lửa, Lục Hiểu là như thế nào khổ sở van xin cô mở cửa thả cô ấy một con đường sống còn sao? "Anh rất muốn biết tôi đối với cô ấy làm cái gì?" Lục Hạ hỏi anh, không có chút áy náy nào, cũng không có bộ dạng sợ hãi. Tiêu Sở Bắc cắn răng, hận không thể đẩy cô ấy xuống như vậy, không —— té vỡ cái thịt nát xương tan của cô ấy cũng đền bù không được tội lớn tày trời của mà cô ấy phạm phải. "Đúng vậy a, lửa là tôi thả đấy, người là tôi thiêu chết đấy, tôi cứ như vậy nhìn cô ấy quỳ trên đất cầu tôi buông tha cô ấy, nhưng mà anh đoán tôi cùng cô ấy nói gì?" "..." "Tôi nói tất cả đều là anh sai khiến tôi làm đấy! Người đàn ông mà cô ấy yêu nhất yêu nhất chính tay muốn giết cô ấy! !" "Lục Hạ, cô ——!" "Ha ha ha ha ha... Tiêu Sở Bắc, cô ấy xuống đến địa ngục cũng sẽ hận anh, vĩnh viễn hận anh! !"Lục Hạ! Tôi muốn cô đền mạng!" "Anh không có cơ hội đó, Tiêu Sở Bắc ——" Lục Hạ giãy tay của Tiêu Sở Bắc đang nắm lấy tay của mình ra, quay người nhảy xuống vách núi. Trong núi rừng trống trải chỉ nghe thấy người phụ nữ điên cuồng cười to "Tiêu Sở Bắc, anh vĩnh viễn cũng không thể thay cô ấy báo thù được, tôi sẽ không thua, vĩnh viễn sẽ không thua đấy! ! Tôi cho dù chết cũng sẽ ở trong địa ngục nguyền rủa các ngươi, vĩnh viễn cũng không thể đến với nhau! !" Lục Hạ nhảy núi chết rồi... —— Cơn mưa liên miên bao phủ bầu trời tháng sáu. Tiêu Sở Bắc đứng trôi dạt dưới cơn gió mưa ấy, đối mặt với cô gái mỉm cười trên bia mộ, quỳ đất không dậy " Hiểu Hiểu, anh đã hối hận rồi... anh đã hối hận rồi... " Tác giả Khuyết Danh Thể loại ngôn tình, đô thị Giới thiệu Năm đó, cô nói cô có thai, cô đã mất đi một đôi mắt và một đứa con. Năm đó, cô chạy trốn. Cô đã mất đi một đáy huyệŧ và một mạng sống. Lục Hiểu đã chết trong một đám cháy lớn. Tiêu Sở Bắc đứng trôi dạt dưới cơn mưa ấy, đối mặt với cô gái mỉm cười trên bia mộ, quỳ đất không dậy Hiểu Hiểu, anh đã HỐI HẬN rồi! Đêm khuya, Tiêu Sở Bắc đẩy Lục Hiểu ra ngoài ban công," Cởi hết quần áo ra” Khuôn mặt Lục Hiểu hoảng sợ, ở dưới bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ có người đi ngang qua, “ Sở Bắc, đừng như vậy, sẽ có người nhìn thấy đấy. ” Người đàn ông liền kéo thân hình gầy ốm của cô. cự lên ban công, xé rách vay của cô “ Người đàn bà để tiện như cô mà cũng cảm thấy thẹn tâm à? ” Tiêu Sở Bắc đâm sầm vào trong, Lục Hiểu cắn chặt vào môi. Kể từ khi sau kết hôn, Tiêu Sở Bắc luôn biến đổi các hình thức để làm nhục cô trong những việc như thế này. “ Sở Bắc, đừng đối xử với em như vậy, em đau lắm. " hai chân của Lục Hiểu không ngừng run rấy. " Câm mồm! ” Tiêu Sở Bắc ghét phải nhìn thấy khuôn mặt của cố. Anh đảo ngược thân thể của cô qua lại, càng quả đảng chiếm hữu thêm, sau khi va chạm mạnh liệt, anh kề vào tai cô khẽ gầm “ Tại sao trong trận tại nạn xe cộ ấy, chết không phải là cô. ” Anh ấy vẫn còn đang hận cô. Nửa năm trước, trong một trận tai nạn xe cộ, người phụ nữ được Tiêu Sở Bắc yêu nhất trong lòng đã trở thành người thực vật do sự gia hại của Lục Hiểu..... Sau một trận dằn vặt. Tiêu Sở Bắc tháo BCS đã sử dụng xong quăng vào mặt của Lục Hiểu. Người phụ nữ xụi lơ trên mặt đất, trên làn da trắng tuyết ấy đầy bầy bụi những vết sẹo đỏ, người đàn ông nhấc quần lên và quay người mà đi, bàn tay run rẩy của Lục Hiểu đột nhiên túm lấy chân quân của anh “ Sở Bắc, đừng bỏ em lại. ” Tiêu Sở Bắc chắn ghét cái chạm của cô, đá tay của cô ra " Sao, vẫn còn chê tôi chưa thao có đủ à? ” “ Em là vợ của anh.... ” Lục Hiếu khán giọng lên, tuyệt vọng ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông lạnh lùng vô tâm này. Cô đếm không rõ đã bao nhiêu đêm khuya, anh ấy đã trút hết lên người cô xong rồi biến mất không thấy đâu. Tiêu Sở Bắc ngồi xổm xuống, níu mạnh mái tóc đen của cô “ Vợ? Mẹ nó chứ cô chỉ là con đĩ ở trên giường của tôi Tiêu Sở Bắc thôi. ” Người phụ nữ này làm cho anh cố nhìn thêm mát nữa cũng đều cảm thấy kinh tởm. Tiêu Sở Bắc nhất cô ra, không quay đầu lại, nghênh ngang bỏ đi. Lục Hiểu đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cô vào phòng tắm rồi nôn mửa ra, nắm bò trên cái bo ói. đến mặt cô trắng phếch. Phản ứng như thế này, cũng đã xảy ra được một hồi rồi. Lục Hiểu từ từ vuốt ve bụng dưới của cô, nghĩ về thời đại học, Tiêu Sở Bắc cố ý chọc ghẹo cổ Hiểu Hiểu, sau này, chúng ta sinh con trai hay con gái? Mặt cô đỏ ửng lên, ai sinh con cho anh chứ...... Những hồi ức đã từng ngọt ngào ấy, giờ đã chi li phả toải mất rồi, rốt cuộc từ đầu bắt đầu đã nảy sinh ra sai lầm rồi? Một tháng sau Tiêu Sở Bắc nhận được một cú điện thoại khi đang ngồi trong phòng khách, điện thoại được gọi từ bệnh viện. Họ nói với Tiêu Sở Bắc rằng, Lục Hạ đã tỉnh dậy như kỳ tích. “ Lục tiểu thư vừa mới tỉnh dậy thì cứ gọi tên của ngài Tiêu, cô ấy rất muốn gặp ngài. ” “ Nói với cô ấy rằng, giờ tôi sẽ qua đó!” Tiêu Sở Bắc vui sướng tột cùng. Lục Hiểu giống như bị chịu kích thích, từ cầu thang chạy xuống, ôm lấy anh “ Sở Bắc, anh đừng đi! ” Cô không thể để anh đi, một khi anh rời đi là chắc chắn sẽ không trở về. “ Trận tai nạn xe cộ ấy là một trận lừa đảo do Lục Hạ sắp đặt, anh đừng có tin vào cô ấy. ” “ Cút ra! ” Tiêu Sở Bắc vạch bàn tay mảnh khảnh của cô ra và xô cô té xuống sàn, đến tận ngày hôm nay, cô vẫn còn ngụy biện “ Lục Hiểu, tôi thật hối hận, lẽ ra tôi phải đưa cô vào tù ngay từ lúc đầu! ” Tại phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Tiêu Sở Bắc dịu dàng ôm lấy Lục Hạ, anh hôn lên. trán của cô ấy, anh đã chờ đợi đến ngày này quả lâu rồi. “ Tiểu Hạ, em cuối cùng cũng đã tỉnh lại, anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ để người phụ nữ đó làm tổn thương em lần nữa.. " Mất Lục Hạ đẫm lệ, dựa vào người anh “ anh đừng có trách Hiểu Hiểu, cô ấy cũng vì quá yêu anh, lầm lỡ nhất thời. ” Trên đời sao lại có một người phụ nữ lương thiện, như thế này?! Nửa năm trước, Lục Hiểu đã làm động tay chân trong xe của Lục Hạ, hại Lục Hạ phanh lại không nhạy, bị đụng hôn mê... “ Tiểu Hạ, em đừng có thay cô ấy nói chuyện, chỉ cần em gật đầu, anh lập tức đưa cô ấy vào tù. ” “ Đừng, em cái gì cũng không xin cả, Sở Bắc, em chỉ xin anh có thể ở lại cùng với em thôi, có được không. ” “ Tất nhiên là được, anh chỗ nào cũng không đi, chỉ ở bên cạnh em thôi. ” Tác giả Khuyết DanhThể loại ngôn tình, đô thịGiới thiệuNăm đó, cô nói cô có thai, cô đã mất đi một đôi mắt và một đứa con. Năm đó, cô chạy trốn. Cô đã mất đi một đáy huyệŧ và một mạng sống. Lục Hiểu đã chết trong một đám cháy lớn. Tiêu Sở Bắc đứng trôi dạt dưới cơn mưa ấy, đối mặt với cô gái mỉm cười trên bia mộ, quỳ đất không dậy Hiểu Hiểu, anh đã HỐI HẬN rồi! Bạn đang đọc truyện Năm Đó, Anh Từng Yêu Em của tác giả Khuyết Danh. Đêm khuya, Tiêu Sở Bắc đẩy Lục Hiểu ra ngoài ban công, "Cởi hết quần áo ra."Khuôn mặt Lục Hiểu hoảng sợ, ở dưới bất kì lúc nào cũng có thể sẽ có người đi ngang qua, "Sở Bắc, đừng như vậy, sẽ có người nhìn thấy đấy."Người đàn ông liền kéo thân hình gầy ốm của cô cự lên ban công, xé rách váy của cô "Người đàn bà đê tiện như cô mà cũng cảm thấy thẹn tâm à?" Tiêu Sở Bắc đâm sầm vào trong, Lục Hiểu cắn chặt vào từ khi sau kết hôn, Tiêu Sở Bắc luôn biến đổi các hình thức để làm nhục cô trong những việc như thế này."Sở Bắc, đừng đối xử với em như vậy, em đau lắm." hai chân của Lục Hiểu không ngừng run là fan của Khuyết Danh, bạn có thể đọc thêm Cô Vợ Nhỏ Của Tổng Tài hay Mặt Trời Trong Tim Anh.

năm đó anh từng yêu em truyện