Chương 1-1. Cô tên Lãnh Khuynh Tâm, sinh ra tại Đài Loan trong một làng chài nhỏ. Cô từ khi sinh ra liền chưa thấy qua ba ba bao giờ. Người khác đều mắng cô là dã loại, bởi vì mẹ đã từng đến Đài Bắc công tác, trở lại làng chài khi đó không có kết hôn liền sinh ra cô
Cô Dâu Không Nên Là Em - Phong Cảnh ~ Chương 2 . Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes. John LeCarre. Đăng Nhập Truyện Kiếm Hiệp; Tiên Hiệp; Tuổi Học Trò Hoàng Cầm; Đỗ Trung Quân; Chế Lan Viên;
Hắn chợt thoáng "lý đoán" ra nguyên nhân. Nhìn thẳng vào mặt cô bán thuốc, với vẻ nghiêm trang, hắn nói: "Anh vừa từ trại Cải tạo ra, đang trên đường về, nên đành phải mang đôi dép này". Khi
Sau đó, hắn ta đã bịt miệng, trói tay Kala và nhốt vào trong container. Cô cũng bị hắn ta hiếp dâm mỗi ngày 2 lần và không cho ra ngoài. "Hắn ta nói với tôi rằng nếu tôi cố gắng chạy thoát, hắn sẽ giết tôi. Nếu tôi làm bị thương hắn, hắn sẽ giết tôi.
Hắn bán trứng kiếm tiền, bắt họ mang thai hộ, đồng thời lợi dụng những đứa trẻ để trói buộc các cô gái. Bị giam trong ký túc xá còn có Lâm - vợ
Fast Money. -" Tiêm cho hắn một mũi ma túy với liều lượng mạnh , tôi muốn cho hắn biết phản bội tôi phải trả cái giá đắt như thế nào "Cô nghe tới đây thì sợ xanh mặt , khuôn mặt nhợt nhạt thấy rõ , đôi môi bị cắn chặt, khó khăn mở lời -" Đu..đừng..đừng mà , Ngôn Dực Ngôn Dực em sai rồi em sai rồi , đừng làm vậy, đừng..đừng hại người vô tội " Hắn nhìn cô , ánh mắt hắn bỗng xẹt qua một tia sáng , nụ cười trên môi hắn càng lúc càng quái gở khiến cô cảm thấy sợ hãi ,bấc giác lùi về phía sau . Cô càng lùi hắn lại càng tiến tới -" Thế nào , không phải em muốn cầu xin anh tha cho hắn ta sao ? " Cô nghe tới đây thì hai mắt sáng lóe mừng rỡ , cô không còn tin vào những gi mình nghe nữa , hắn nói sẽ tha cho ông ấy sao -" A..anh nói thật chứ " Hắn khẽ đi lại chỗ cô , đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô , từ đôi mắt , cái mũi , đến gò má , đôi môi , mọi thứ hắn đều chạm vào rất nhẹ nhàng , hắn nâng niu cô trong tay , sợ cầm lên cũng có thể khiến cô tan ra -" Đúng vậy , anh sẽ tha cho hắn .." -" Thậ...Thật chứ , Ngôn Dực , anh nói thật sao , anh ...anh không lừa ..." Sự vui mừng của cô chưa được bao lâu đã bị hắn bẽ gãy , Ngôn Dực hắn đời nào hịu tha cho người khác dễ dàng như vậy -" Đổi lại , em sẽ là người tiếp nhận ống ma túy đó , thế nào em vui không " Cô nghe tới đây thì sợ xanh mặt , hắn bị điên rồi , hắn điên thật rồi . Ngôn Dực mặc kệ khuôn mặt sợ hãi của cô , vẫn dửng dưng cười đùa . Hắn thích lúc cô sợ hãi nếu cô sợ hãi có nghĩa là cô sợ hắn có nghĩa là cô yêu hắn thanh niên ảo tưởng cho hay -" Kh..Không..không , anh điên rồi " -" Ngoan , không sao , chỉ một liều thôi em sẽ không chết đâu yên tâm " -" Anh điên rồi , Ngôn Dực anh bị điên rồi " Hắn cười khẩy , nụ cười ranh mãnh của một con sói xám đã bắt được con mồi -" Đúng vậy , Mẹ kiếp tôi điên rồi đấy tôi là bị em chọc cho tức điên rồi " Hắn gầm lớn , giọng nói tức giận đến tột cùng -" Nhưng không sao , có lẽ phải làm điều gì đó em mới có thể nghe lời tôi " Nói rồi hắn tiến lại chỗ tên thuộc hạ đang đứng nãy giờ , lấy ống tiêm còn đang đặt trên khay . Hắn đi lại phía cô từng bước từng bước , cô sợ hãi toan đứng dậy bỏ chạy liền bị thuộc hạ của hắn giữ lại , cô vùng vẫy , khóc lóc , van xin , điều cô không thể ngờ nhất là hắn lại muốn tiêm ma túy vào người cô Cô kịch liệt giẫy dụa , giống như một con cá bị mắc cạn khổ sở chống chọi với sự khô hạn , vùng vẫy một cách kịch liệt -" Không ..Không ..Ngôn Dực tôi xin anh là tôi sai là tôi sai , có chết tôi cũng không dám bỏ trốn nữa , tôi xin anh , tôi cầu xin anh tha cho tôi " Cô cố gắng cầu xin hắn , nhưng hắn là ai , có thể vì vài lời năn nỉ này mà động tâm -" Ngoan , sẽ xong nhanh thôi " Hắn ôn nhu nhìn cô , nụ cười hiền dịu , nhưng cô lại thật sự sợ hãi nụ cười hắn , hắn chính là ác quỷ đó là nụ cười của một con quỷ thật sự " Sau này em mong cũng không thể bỏ trốn được nữa " Chất lỏng trong ống tiêm từ từ được đưa vào cơ thể cô , những giọt nước mắt cuối cùng của cô cuối cùng cũng rơi xuống "Ngôn Dực Tôi Hận Anh " Cơ thể cô dường như không thể chống chọi được với cú sốc này , liền vì thế mà ngất Dực ôm chặt cô vào lòng , nhẹ nhàng liếm đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô , cô khóc đến sưng cả mắt khiến hắn không khỏi đau lòng -" Đem xác của người đàn ông kia chặt ra rồi đem quăng cho đám chó ăn đi " Đám thuộc hạ sau khi chứng kiến một màng ảnh đáng sợ như vậy , không ai dám hó hé điều gì , vội răm rắp làm theoNgôn Dực nhẹ nhàng ôm Kiều Nghiễm vào lòng đi đến phòng ngủ của cô bị giam cầm, đặt thân thể cô lên giường một cách nhẹ nhàng , sau đó dùng một cái xiềng xích thật dài còng vào tay cô ở đầu giường Thật ra , ống tiêm được tiêm vào người cô thực chất đã bị hắn tráo đổi bằng thuốc ngủNgôn Dực nhìn ngắm dáng vẻ kiều diễm của cô khi ngủ , thật câu dẫn người khác , đưa tay chạm nhẹ vào đôi môi nhợt nhạt của cô , hắn rốt cục nhịn không được đem môi bạc bao phủ lên cánh môi cô, vươn đầu lưỡi đụng chạm phấn lưỡi cô, linh hoạt khiêu khích đầu lưỡi
"Cô muốn cái gì ở tôi? Tưởng Tuyết Hân, cô nghĩ sau buổi sáng ngày hôm đó, tôi vẫn là Lệ Thương Trì của mười năm trước, vẫn còn yêu thương cô hay sao?" "Cô vẫn muốn nhìn thấy tôi của mười năm trước sao? Tưởng Tuyết Hân, Lệ Thương Trì của năm đó, đã chết rồi." Từng lời nói ra như mũi dao cắm vào tim cô, Tưởng Tuyết Hân biết Lệ Thương Trì hận mình, hơn nữa trong mắt hắn, cô còn là một kẻ mặt dày không có liêm sỉ, với những gì mà cô đã làm với hắn trong quá khứ thì chuyện Lệ Thương Trì hận cô đến tận bây giờ cũng không có gì là sai. Chỉ là, Tưởng Tuyết Hân không nghĩ điều đó đã để lại vết thương sâu đến vậy trong lòng Lệ Thương Trì. Nhưng cô không thể ly hôn được, mối hôn sự này Tưởng Tuyết Hân có chết cũng phải nắm lấy, mặc kệ ánh mắt của hắn có nhìn cô như thế nào. Tưởng Tuyết Hân khẽ thở dài một hơi, mi mắt chậm rãi rũ xuống, cũng thôi không nhìn về phía Lệ Thương Trì nữa. Lời nói run rẩy vang lên không quá lớn, Tưởng Tuyết Hân không biết hắn có nghe được hay không, câu "xin lỗi..." mà cô nén sâu bên trong miệng, Tưởng Tuyết Hân chỉ thấy hắn khựng lại một chút, bóng lưng cô độc vẫn không nghiêng về phía cô lấy một lần, đôi tay bất giác cuộn chặt thành nắm đấm, Lệ Thương Trì sau đó cũng không trả lời gì thêm, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng bị nện mạnh. Hắn quả nhiên, đã nổi giận thật rồi. Tưởng Tuyết Hân cũng không muốn phải cùng hắn rơi vào mối quan hệ không thể cứu vãn, cô cũng không biết đang mong đợi điều gì từ Lệ Thương Trì. Phải chăng là cầu xin một sự tha thứ? Từ người đàn ông đã từng quỳ gối dưới chân cô, chỉ mong cô đừng bỏ rơi hắn. Cứ mỗi lần nghĩ lại chuyện của mười năm trước, Tưởng Tuyết Hân chỉ biết lẳng lặng thở dài. Ai cũng có nỗi khổ tâm riêng, chỉ là không tiện nói ra mà thôi. Nếu thật sự Lệ Thương Trì vì cô mà trở thành như thế này, thì điều đó cũng dễ hiểu quá rồi. Hắn chỉ là không muốn phải chịu thêm bất kỳ thương tổn nào, từ một người đã nhẫn tâm rời bỏ hắn. Đôi mắt thoáng long lanh một vệt sáng nhỏ, nhưng rồi lại vụt tắt như đêm đen, vào một ngày của mười năm trước, có một kẻ si tình yêu đến chết đi sống lại. Tưởng Tuyết Hân nhắm mắt thở dài, cánh tay buông lỏng thả lơi trên giường, lăn qua lăn lại một lúc rồi lại mở mắt nhìn trân lên trần nhà, vẫn là không tránh được não nề mà lại thở dài lần nữa. Bằng một cách nào đó mà hình ảnh của mười năm trước cứ liên tục hiện lên trong đầu. "Nếu anh làm sai điều gì, em cứ nói được không? Anh sẽ sửa đổi, anh nhất định sẽ thay đổi mà, chỉ cần đừng rời xa anh..." Làm sao mà Tưởng Tuyết Hân có thể quên từng câu từng chữ Lệ Thương Trì đã nói, hắn thậm chí không ngại giữa chốn đông người mà quỳ gối trước mặt cô, chỉ để giữ tay cô lại. Lệ Thương Trì của năm đó yêu cô hơn cả bản thân hắn, mặc dù ai ai cũng biết Lệ Thương Trì là kẻ không bao giờ đặt ai khác lên trên cái tôi của chính mình. Nhưng rồi Tưởng Tuyết Hân vẫn là chọn cách rời xa, bỏ lại hắn ở giữa biển người vây quanh, thà rằng cứ nhẫn tâm bỏ đi mà không lưu luyến ngoảnh đầu lại. Nếu không Tưởng Tuyết Hân biết, ngay giây phút nhìn về phía Lệ Thương Trì lần nữa, cô nhất định sẽ mềm lòng. Chỉ cần hắn không oán hận cô, thì đó cũng là mong muốn xa xỉ nhất của Tưởng Tuyết Hân rồi. Nhưng đời thật lại không giống như những cuốn phim, khoảnh khắc mà Lệ Thương Trì thẳng thừng nói với cô rằng "Tưởng Tuyết Hân, tôi xác nhận rằng đã không còn tình cảm với cô nữa". Đau đớn thay, lại còn có thể nghe được từng mãnh thủy tinh vỡ ra trong tâm can của mình. Không dám oán trách, không không dám dằn vặt, bởi vì mọi thứ đều là do Tưởng Tuyết Hân cô lựa chọn, dù có hối hận cũng không đến lượt cô. Lẽ nào phải ly hôn thật sao? Biết đâu được có khi Lệ Thương Trì thật sự là đang mong đợi tờ đơn ly hôn đó, vì cuộc hôn nhân này là do mẹ cô đã thỏa thuận với hắn. Chán ghét còn không hết, mong muốn được giải thoát có khi lại dày hơn. Lẫn lộn giữa một đầu suy nghĩ phức tạp, trước đây còn quyết tâm rằng nếu Lệ Thương Trì có thay đổi hay oán hận cô như thế nào, cũng không được nghĩ đến hai chữ ly hôn. Vậy mà mới gần một năm đã không thể nhịn nhục nổi, nếu là trước đây Tưởng Tuyết Hân cô sẽ sống mà không cần phải lo nghĩ những gì, gia thế của Tưởng Tuyết Hân hoàn toàn trái ngược với Lệ Thương Trì. Nhưng bây giờ thì giống như cả hai đổi số mệnh cho nhau, hình như là ông trời đang muốn cô phải cảm nhận được cuộc sống mà trước kia Lệ Thương Trì đã phải lầm lũi trong bóng tối. Hiện tại là vì em trai, cho nên Tưởng Tuyết Hân có chết cũng phải cố gắng bám lấy. Cứ thế ôm theo muộn phiền trong lòng mà ngủ qua một đêm, quả nhiên là không nên quyết định điều gì khi tâm trạng đang trở nên tồi tệ và nhất là rơi vào thời điểm đêm khuya. May là Tưởng Tuyết Hân vẫn còn tỉnh táo nên mới không quyết định yêu cầu ly hôn, người ta có bảo cô ngu ngốc cũng không sao, chỉ cần Lệ Thương Trì không buông tay trước thì Tưởng Tuyết Hân cũng sẽ cố gắng nắm lấy. Cô nghĩ rằng hắn còn hận cô nên mới nhẫn tâm nói ra những lời lạnh nhạt như thế, Lệ Thương Trì luôn cộc cằn bảo rằng Tưởng Tuyết Hân hãy đề đơn ly hôn, nhưng nếu hắn thật sự không muốn trói buộc bên cạnh cô nữa, thì vẫn có thể đơn phương ly hôn kia mà. Mù quáng cũng được, ngây dại cũng được, cô vẫn muốn ở bên cạnh hắn cho đến khi thấy tờ đơn từ chính bàn tay Lệ Thương Trì gửi đến.
Tên truyện Giam Cầm Tác giả Nguyễn Thị Cơm. Thể loại Ngôn tình, Truyện ngược cực nặng, H+, máu chó.. nên cân nhắc khi đọc. Link thảo luận [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Nguyễn Thị Cơm Văn án Cả đời này cô đều bị hắn Giam Cầm, áp bức sống không bằng chết - Anh điên rồi. - Đúng, tôi điên rồi đấy, cô cứ phá đi, cứ phá đi. Cô cứ việc phá, còn tôi, tôi sẽ làm cô mang thai làm tới khi nào cô không phá được nữa Last edited by a moderator 5 Tháng mười 2019 Chương 1 Bắt được - "Ngoan chỉ một mũi thôi là xong" - "Ngôn Dực, đừng đừng.. tôi xin anh" - "Giờ em mới biết cầu xin tôi sao, tôi đã nói với em thế nào, không được có ý định bỏ trốn, tại sao em lại ngang bướng như vậy" Cô gái ngồi dưới nền nhà khóc lóc đến sưng cả mắt, khuôn mặt lúc khóc cũng câu dẫn người khác, càng khóc càng diễm lệ càng câu dẫn người nhìn phải thương tâm - "Ngôn Dực, Ngôn Dực.. Tôi tôi xin anh.. xin anh tha cho anh ấy, tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi sẽ không bỏ trốn nữa tôi xin anh" Người đàn ông đứng trước mặt cô, dáng người cao lớn, khí tức trên người anh ta phát ra khiến ai cũng hoảng sợ Môi bạc khẽ nhếch nhẹ, hắn tiến từng bước về phía cô, nhẹ nhàng nâng cầm cô lên, đối diện với cô, bắt buộc cô phải nhìn hắn Cô bây giờ chả khác gì con cá nằm trên thớt, mặc hắn định đoạt - "Haha tha cho hắn? Hắn sao? Hắn là thuộc hạ của anh, là người anh tin tưởng, vậy mà lại dám phản bội anh, giờ em bảo anh tha cho hắn, tha là tha như thế nào" Hắn cười như không cười, nụ cười đó chỉ khiến cô thêm lạnh sống lưng, thân thể cô không ngừng run rẩy sợ hãi - "Tôi.. là tôi sai, anh muốn đánh muốn giết gì cứ đổ lên người tôi" Hắn bóp chặt cằm cô, nghiến răng tức giận - "Tôi không cho phép bất cứ ai làm hại em, lần bỏ trốn này tôi sẽ cho em thấy tôi sẽ từ từ tra tấn hắn, xem em còn có ý định đó không" Cằm cô bị hắn bóp chặt đến đau, khuôn mặt nhợt nhạt, khắp thân thể toàn là vết tích hoan ái, khỏi nói cũng biết ai là người đã làm những việc này Nhưng vẫn chưa bằng người đàn ông phía sau, vết máu loang lổ ở nhiều chỗ, cánh tay bị chặt đứt đi phân nữa, ngón chân bị mất đi vài ngón, khắp thân thể đều là máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc áo trắng Khắp thân thể toàn là vết thương nặng bị hở đến rách toét, đau đớn tột cùng - "Mau lấy cồn tạt cho hắn tỉnh" - "Đừng.. đừng.. tôi xin anh, tôi xin anh, sẽ chết mất" Cô ôm chặt lấy cánh tay hắn, không ngừng cầu xin, là cô sai rồi, là cô muốn bỏ trốn khỏi anh nên mới hại người vô tội - "Tiêm cho hắn một mũi ma túy với liều lượng mạnh, tôi muốn cho hắn biết, phản bội tôi phải trả cái giá đắt như thế nào" Chương 2 Tra tấn - "Tiêm cho hắn một mũi ma túy với liều lượng mạnh, tôi muốn cho hắn biết phản bội tôi phải trả cái giá đắt như thế nào " Cô nghe tới đây thì sợ xanh mặt, khuôn mặt nhợt nhạt thấy rõ, đôi môi bị cắn chặt, khó khăn mở lời ! "Đu.. đừng.. đừng mà, Ngôn Dực Ngôn Dực em sai rồi em sai rồi, đừng làm vậy, đừng.. đừng hại người vô tội" Hắn nhìn cô, ánh mắt hắn bỗng xẹt qua một tia sáng, nụ cười trên môi hắn càng lúc càng quái gở khiến cô cảm thấy sợ hãi, bất giác lùi về phía sau. Cô càng lùi hắn lại càng tiến tới - "Thế nào, không phải em muốn cầu xin anh tha cho hắn ta sao?" Cô nghe tới đây thì hai mắt sáng lóe mừng rỡ, cô không còn tin vào những gì mình nghe nữa, hắn nói sẽ tha cho ông ấy sao - "A.. anh nói thật chứ" Hắn khẽ đi lại chỗ cô, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô, từ đôi mắt, cái mũi, đến gò má, đôi môi, mọi thứ hắn đều chạm vào rất nhẹ nhàng, hắn nâng niu cô trong tay, sợ cầm lên cũng có thể khiến cô tan ra - "Đúng vậy, anh sẽ tha cho hắn.." - "Thậ.. Thật chứ, Ngôn Dực, anh nói thật sao, anh.. anh không lừa.." Sự vui mừng của cô chưa được bao lâu đã bị hắn bẻ gãy, Ngôn Dực hắn đời nào chịu tha cho người khác dễ dàng như vậy - "Đổi lại, em sẽ là người tiếp nhận ống ma túy đó, thế nào em vui không" Cô nghe tới đây thì sợ xanh mặt, hắn bị điên rồi, hắn điên thật rồi. Ngôn Dực mặc kệ khuôn mặt sợ hãi của cô, vẫn dửng dưng cười đùa. Hắn thích lúc cô sợ hãi nếu cô sợ hãi có nghĩa là cô sợ hắn có nghĩa là cô yêu hắn thanh niên ảo tưởng cho hay - "Kh.. Không.. không, anh điên rồi" - "Ngoan, không sao, chỉ một liều thôi em sẽ không chết đâu yên tâm" - "Anh điên rồi, Ngôn Dực anh bị điên rồi" Hắn cười khẩy, nụ cười ranh mãnh của một con sói xám đã bắt được con mồi - "Đúng vậy, Mẹ kiếp tôi điên rồi đấy tôi là bị em chọc cho tức điên rồi" Hắn gầm lớn, giọng nói tức giận đến tột cùng - "Nhưng không sao, có lẽ phải làm điều gì đó em mới có thể nghe lời tôi" Nói rồi hắn tiến lại chỗ tên thuộc hạ đang đứng nãy giờ, lấy ống tiêm còn đang đặt trên khay. Hắn đi lại phía cô từng bước từng bước, cô sợ hãi toan đứng dậy bỏ chạy liền bị thuộc hạ của hắn giữ lại, cô vùng vẫy, khóc lóc, van xin, điều cô không thể ngờ nhất là hắn lại muốn tiêm ma túy vào người cô Cô kịch liệt giãy dụa, giống như một con cá bị mắc cạn khổ sở chống chọi với sự khô hạn, vùng vẫy một cách kịch liệt - "Không.. Không.. Ngôn Dực tôi xin anh là tôi sai là tôi sai, có chết tôi cũng không dám bỏ trốn nữa, tôi xin anh, tôi cầu xin anh tha cho tôi" Cô cố gắng cầu xin hắn, nhưng hắn là ai, có thể vì vài lời năn nỉ này mà động tâm - "Ngoan, sẽ xong nhanh thôi " Hắn ôn nhu nhìn cô, nụ cười hiền dịu, nhưng cô lại thật sự sợ hãi nụ cười hắn, hắn chính là ác quỷ đó là nụ cười của một con quỷ thật sự "Sau này em mong cũng không thể bỏ trốn được nữa" Chất lỏng trong ống tiêm từ từ được đưa vào cơ thể cô, những giọt nước mắt cuối cùng của cô cuối cùng cũng rơi xuống "Ngôn Dực Tôi Hận Anh" Cơ thể cô dường như không thể chống chọi được với cú sốc này, liền vì thế mà ngất đi. Ngôn Dực ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng liếm đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, cô khóc đến sưng cả mắt khiến hắn không khỏi đau lòng - "Đem xác của người đàn ông kia chặt ra rồi đem quăng cho đám chó ăn đi" Đám thuộc hạ sau khi chứng kiến một màn ảnh đáng sợ như vậy, không ai dám hó hé điều gì, vội răm rắp làm theo Ngôn Dực nhẹ nhàng ôm Kiều Nghiễm vào lòng đi đến phòng ngủ của cô bị giam cầm, đặt thân thể cô lên giường một cách nhẹ nhàng, sau đó dùng một cái xiềng xích thật dài còng vào tay cô ở đầu giường Thật ra, ống tiêm được tiêm vào người cô thực chất đã bị hắn tráo đổi bằng thuốc ngủ Ngôn Dực nhìn ngắm dáng vẻ kiều diễm của cô khi ngủ, thật câu dẫn người khác, đưa tay chạm nhẹ vào đôi môi nhợt nhạt của cô, hắn rốt cục nhịn không được đem môi bạc bao phủ lên cánh môi cô, vươn đầu lưỡi đụng chạm phấn lưỡi cô, linh hoạt khiêu khích đầu lưỡi. ngược luyến tàn tâm ngược tâm ngược phế truyện h truyện ngôn tình truyện ngược hay truyện ngược nặng truyện việt viết truyện đọc truyện đọc truyện online hay
"Tuyết Hân, cháu nên ngủ sớm đi, có lẽ hôm nay Thương Trì sẽ không về." "Bác Nghiêm cứ ngủ trước đi ạ, cháu đợi thêm một lúc nữa, nếu 12 giờ vẫn không thấy anh ấy, thì cháu sẽ lên phòng sau..." Tưởng Tuyết Hân nhỏ giọng đáp lại ông, trên gương mặt vẫn thường trực một nụ cười hiền, cố ý tỏ ra mạnh mẽ là để bác Nghiêm không phải lo lắng thay cho cô, bởi vì đợi chờ hắn là do cô tự nguyện. Bác Nghiêm có chút không nỡ quay đầu đi về phòng mình, ông lẳng lặng đứng một nơi ở góc khuất hành lang nhìn xuống cô gái nhỏ đang cuộn tròn ngồi trên chiếc ghế sofa, đôi mắt lơ đễnh dán lên màn hình tivi đang phát bừa một kênh truyền hình nào đó. Thi thoảng lại ngước mặt nhìn lên đồng hồ treo tường, rồi lại cúi đầu thở dài thất vọng. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng xe quen thuộc, rồi lại nghiêng đầu nhìn về cổng biệt thự tối đen. Đều là những dáng vẻ chờ đợi trong mỏi mòn, ngày qua ngày đều như thế khiến ông cũng phải cảm thấy thương xót cho Tưởng Tuyết Hân, mà ông cũng chẳng biết mối duyên nợ của cô và Lệ Thương Trì là như thế nào, ông biết không hẳn là cả hai chán ghét nhau... Nhưng có gì đó mà hai người luôn che giấu, rõ ràng nhất có lẽ là Lệ Thương Trì. Cho đến khi Tưởng Tuyết Hân lim dim ngủ gục trên gối, bác Nghiêm còn định đi xuống lấy tấm chăn đắp lên cho cô, thì bất chợt từ ngoài cổng biệt thự vang lên một tiếng động, tiếng xe quen thuộc chạy vào trong như tiếng chuông báo thức khiến cho Tưởng Tuyết Hân sực tỉnh. Lệ Thương Trì về rồi! Tưởng Tuyết Hân đứng thẳng người dậy, nhưng khi Lệ Thương Trì vừa bước chân vào đến cửa thì ánh mắt của hắn bất chợt lại trở thành dáng vẻ lạnh lẽo thường ngày, nhìn đến cô vô cùng chán ghét. "Anh về muộn vậy... Hôm nay có chuyện gì sao?" "Tránh ra." "Anh ăn gì nhé? Em có nấu món mà anh thích." Sau khi đáp lại một câu "Tránh ra", hắn chỉ đứng sừng sững như một bức tượng ở trước mặt Tưởng Tuyết Hân mà không trả lời gì thêm, cũng không muốn nhìn vào mắt cô, khiến cho Tưởng Tuyết Hân như chết lặng, cô mím chặt cánh môi, đành phải nghiêng người tránh đường cho hắn đi lên lầu. Gần một năm kết hôn, Lệ Thương Trì vẫn giữ nguyên bức tường phòng bị cho riêng mình, thậm chí hắn còn chán ghét cô đến độ cũng chưa một lần nào cùng Tưởng Tuyết Hân chung giường. Sống chung một nhà như hai người xa lạ, hắn đi sớm về trễ, ngay cả việc vợ chồng nên làm thì Lệ Thương Trì cũng bỏ ngoài tai, khiến cho Tưởng Tuyết Hân không thể tin được chính người đàn ông này nhiều năm trước đã cho cô một tình yêu thanh xuân vô cùng tươi đẹp. Hiện thực như giấc mộng tan vỡ, một giấc mộng hoàn hảo mà cô luôn ấp ủ nhiều năm nay, vốn nghĩ khi gặp nhau rồi hắn nên vui mới phải, cớ gì lại thay đổi thành dáng vẻ hôm nay. Bóng dáng cao lớn lướt qua Tưởng Tuyết Hân như người vô hình, nhưng vô tình mùi hương phảng phất trên cơ thể hắn lại kéo theo cả tâm trí cô lao đao. Đây không phải là mùi hương thuộc về Lệ Thương Trì, vốn dĩ Lệ Thương Trì không dùng nước hoa, với một bác sĩ ngoại khoa như hắn thì việc sức nước hoa quá nồng sẽ gây ảnh hưởng tới công việc. Ít nhất đối với hắn là như thế, vậy thì mùi hương đó là của ai? Một mùi nước hoa rất nhẹ, ngửi thoáng qua cũng đủ biết đó là hương của phụ nữ. Tâm can của Tưởng Tuyết Hân đang bắt đầu nổi lên một cơn sóng gió, cô nhìn theo bóng dáng xa dần bước trên bậc thang, không nhịn được khó chịu trong lòng mà gọi tên hắn. "Thương Trì." "Chuyện gì?" Hắn dừng lại, nhưng chỉ là đang đứng yên một chỗ muốn nghe thử cô gọi vì vấn đề gì, chứ cũng chẳng đoái hoài nghiêng đầu nhìn về cô lấy một lần. "... Em ngửi thấy mùi nước hoa lạ trên người của anh, hôm nay anh đi đâu vậy?" Tưởng Tuyết Hân lấy hết dũng khí mà mình đang có để hỏi hắn, một người vợ hỏi chuyện liên quan đến chồng của mình cũng là bình thường thôi đúng không? Sẽ không to tát gì đâu nhỉ? "Tôi có nghĩa vụ phải khai báo với cô sao?" "Thương Trì... Em là vợ anh..." Hắn im lặng một lúc lâu, dáng vẻ trầm ngâm như đang che giấu điều gì, rồi một câu nói như lưỡi dao sắc lạnh ghim vào tim cô, trước khi bóng dáng của Lệ Thương Trì rời khỏi tầm mắt. "Vốn dĩ đã không cần." Tưởng Tuyết Hân chết lặng đứng một chỗ. Thật nực cười khi bây giờ trong đầu cô lại xuất hiện hai chữ "ly hôn". Kết hôn còn chưa tới một năm mà đã nghĩ đến chuyện đó, chỉ biết tự cười rồi thầm trách mình là đứa trẻ con. Nếu chuyện này mà để lộ ra thì người khác sẽ chê cười cô mất thôi. Nhưng rõ ràng là không muốn khóc mà sao thứ nước ấm nóng cứ rưng rưng đọng lại trên khóe mắt, chúng còn chưa kịp lăn dài trên gò má thì đã bị ngón tay của Tưởng Tuyết Hân dứt khoát gạt đi. Khi cô buồn bã lau đi nước mắt, thì Lệ Thương Trì vừa mới đóng lại cánh cửa phòng. Khi cô cúi đầu, thu dọn gọn gàng lại chiếc ghế sofa, thì hắn lặng lẽ đưa cổ áo lên mũi hít thử một hơi. Khi Tưởng Tuyết Hân loay hoay viết một bức thư để lại trên mặt bàn, thì sắc mặt của Lệ Thương Trì đã trở nên tối đen, tức giận xé rách chiếc áo sơ mi đang mặc trên người... Và khi Lệ Thương Trì mệt mỏi thả lưng lên giường, ánh mắt thâm trầm dán về phía trần nhà. Thì Tưởng Tuyết Hân đã cầm theo áo khoác rồi xoay gót rời khỏi biệt thự. Ngay trong đêm. Mà không một ai hay biết.
MỹPhát hiện kẻ đột nhập giữa đêm, Donna Ongsiako bị hắn tấn công liên tiếp bằng dao, mất gần 3/4 lượng máu trong người, nhưng sống sót kỳ diệu. Donna Ongsiako sống cùng con gái tên Kiersten trong trang trại tại thị trấn nhỏ Colts Neck, bang New Jersey. Donna thường xuyên đến phòng tập thể dục, nhờ đó rèn luyện được một nền tảng thể chất và tinh thần mạnh 6/7/2013, trong kỳ nghỉ cuối tuần của Ngày Độc lập, Kiersten đi dự tiệc, chỉ mình Donna ở nhà. Thời tiết nóng bức khiến Donna mở cửa sổ cho thoáng. Cô giặt đồ, thả mèo ra ngoài, đi đánh răng và lên giường đi ngủ vào khoảng khi dần chìm vào giấc ngủ, Donna nghe thấy tiếng động và chợt nhớ ra quên cho mèo vào. Không bật đèn, cô đi xuống cầu thang để mở cửa trước. Nhưng khi cửa mở, Donna thấy một người đàn ông lạ mặt đứng ở hiên nhà, cầm con dao lớn, đang cắt lưới chống muỗi của cửa sổ. Hiên nhà của Donna Ongsiako, nơi cô phát hiện kẻ lạ mặt đang cắt lưới cửa sổ giữa đêm. Ảnh Monmouth County Donna cố đóng sập cửa lại nhưng các ngón tay bị thò ra ngoài. Hắn thọc dao qua khe hở cắt tay cô khiến cô lập tức buông ra. Sau đó, hắn đẩy cửa vào, Donna chạy vào bếp, đối mặt với kẻ đột nhập. Hắn không nói một lời mà lập tức xông tới tấn công, rạch má, chém ba nhát vào cổ cô. Donna cố giằng lấy con dao bất chấp bị đứt tay nhưng không thành công. Cô dần mất sức vì những vết dựa vào cửa phòng tắm rồi trượt xuống sàn. Cô cố ôm lấy mình trong tư thế bào thai, trong khi bị hắn đâm vào cổ và tấn công hỏi cô chỗ để chìa khóa xe và bật lửa. Sau khi lục ví ở trên bàn trong bếp và lấy được đồ, hắn cầm theo chiếc ví, quay lại xem Donna đang chảy máu trên sàn. Hắn chửi cô rồi đâm dao vào ngực cô, sau đó bước ra khỏi có hàng xóm nào ở xung quanh, Donna biết phải tự cứu mình. Nhà không có điện thoại cố định, điện thoại di động của cô đang sạc trong phòng ngủ ở tầng trên. Cô buộc phải đi lên cầu thang để gọi trợ nhận được máu đang chảy không ngừng, Donna vẫn cố hết sức di chuyển. Cô sợ khi con về nhà sẽ tìm thấy thi thể lên được lầu, Donna nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ngủ, thấy kẻ tấn công đang nổ máy ôtô của cô. Nếu rút điện thoại ra khỏi bộ sạc, nó sẽ sáng lên, hắn có thể nhìn thấy ánh sáng. Sợ kẻ tấn công quay lại, Donna cố hết sức che đèn điện thoại. Tay đầy máu, không thể vuốt màn hình cảm ứng, cô phải lau tay, lau điện thoại lên giường để gọi chấp vết thương, Donna nói rất bình tĩnh "Tên tôi là Donna Ongsiako... Một đứa trẻ nào đó vừa vào nhà và đâm tôi, lấy trộm xe của tôi. Tôi bị đâm ở cổ và ngực, máu đang trào ra". Donna còn mô tả chi tiết về kẻ tấn công khoảng 17 tuổi, da trắng, gầy, tóc xoăn màu vàng hoe, đeo ba lô. Giữa cuộc gọi, Donna bất tỉnh khoảng một sát và nhân viên y tế đến trong chưa đầy 8 phút, nhưng kẻ tấn công đã bỏ trốn. Donna được đưa đến bệnh viện phẫu kẻ tấn công vẫn còn tự do, bệnh viện tiếp nhận Donna dưới bí danh để bảo vệ cô. Dù mất 3/4 lượng máu trong cơ thể, cô được cứu sống sau cuộc phẫu thuật dài bảy tiếng. Donna bị khâu 37 mũi trên mặt và cổ, 38 mũi ở ngực, 7 mũi ở tay. Cú đâm cuối cùng vào ngực trước khi kẻ tấn công rời đi chỉ cách trái tim cô bằng độ dày của một đồng săn lùng toàn diện kẻ tấn công Donna bắt đầu. Cảnh sát phát hiện một cuộc gọi 911 khác được thực hiện ngay trước cuộc tấn công. Một bà mẹ đi đón con nhìn thấy một thanh niên đeo ba lô, mặc quần khaki đi dọc con đường gần nhà Donna. Người này khoảng 18-20 tuổi, đi sát vạch kẻ đường như đang muốn quá giang. Bà mẹ gọi 911 vì lo lắng anh ta sẽ bị ôtô đâm, nhưng cảnh sát không tìm thấy anh lâu sau, cảnh sát nhận được cuộc gọi từ cửa hàng thức ăn nhanh cách nhà Donna khoảng 8 km. Các nhân viên báo cáo nhìn thấy một thanh niên tóc vàng, đeo ba lô đi bộ qua cửa sổ phục vụ drive-thru. Anh ta gõ cửa kính, mang theo một con dao dính sát đến nhà hàng và kiểm tra trung tâm mua sắm gần đó. Họ không tìm thấy nghi phạm nhưng phát hiện xe của Donna bị bỏ lại đằng sau một rạp chiếu phim. Đèn xe vẫn sáng, xe vẫn nổ máy, bên trong dính máu khắp nơi. Xe của Donna Ongsiako dính đầy máu và có nhiều dấu tay. Ảnh Monmouth County Cảnh sát đến nhà hàng và kiểm tra trung tâm mua sắm gần đó. Họ không tìm thấy nghi phạm nhưng phát hiện xe của Donna bị bỏ lại đằng sau một rạp chiếu phim. Đèn xe vẫn sáng, xe vẫn nổ máy, bên trong dính máu khắp ngày sau, qua mô tả của Donna và các nhân chứng, cảnh sát vẽ phác họa chân dung nghi phạm, dán khắp hạt Monmouth và đăng tải trên các phương tiện truyền thông của cơ quan thực thi pháp ngày sau vụ tấn công, một phụ nữ trình báo em họ cô, Brennan Doyle, 16 tuổi, có thể liên quan đến vụ án. Từ ngày 3 đến 6/7, Brennan cùng gia đình đến Connecticut dự đám cưới của cô. Cô cung cấp cho cảnh sát một bức ảnh chụp Brennan trong đám cưới. Anh ta để tóc xoăn dài, mặc quần soóc rằn ri, trông rất giống nghi phạm trong bản phác họa và video giám sát. Cô bất ngờ gặp lại Brennan ở New Hampshire vài ngày sau vụ tấn công, lúc này anh ta đã cắt sinh ra trong gia đình giàu có, chưa bao giờ gặp rắc rối với pháp luật. Nhà Brennan cũng ở Colts Neck, chỉ cách nhà Donna một quãng đi bộ, ngay trên con đường từng có người nhìn thấy một thanh niên muốn quá giang trước khi xảy ra vụ tấn công đình Brennan trở lại Colts Neck vào cuối tháng 7. Khi cảnh sát đến, mẹ Brennan lộ rõ vẻ căng thẳng. Brennan xuất hiện với chiếc mũ bóng chày, nhìn thoáng qua bức phác họa nghi phạm rồi quay đi, nói "Tôi không biết". Anh ta có vẻ lo lắng và không muốn nói điều tra kéo dài qua mùa hè 2013. Brennan vẫn là nghi phạm duy nhất. Đến tháng 9, cảnh sát có lệnh thu thập ADN, dấu vân tay, ảnh của Brennan. Kết quả đối chiếu trùng khớp hoàn toàn với ADN được tìm thấy nhiều chỗ trong xe của bằng chứng quan trọng nữa được tìm thấy vào đầu tháng 10 ở một vị trí bất ngờ. Khi đang bảo dưỡng thiết bị điều hòa không khí ở tầng trên cùng của trung tâm mua sắm, những người thợ tìm thấy một con dao bạc trên mái nhà ngay gần máy điều hòa. Con dao được xác định thuộc cùng một bộ ở gia đình Brennan bị cảnh sát thu giữ nhiều tháng trước hồ sơ, cảnh sát từng được gọi đến nhà Brennan vì "mâu thuẫn gia đình", vài tuần trước khi Donna bị tấn công. Em trai Brennan cầm dao đe dọa. Cảnh sát đến và thu giữ con dao. Không có cáo buộc nào được đưa ra, họ bảo quản con dao trong kho vật chứng. Nó giống hệt con dao bạc được tìm thấy trên mái xét nơi ở mới của nhà Brennan, cũng ở Colts Neck, cảnh sát phát hiện phần còn lại của bộ dao. Cuối tháng 10/2013, Brennan bị bắt với sáu cáo buộc gồm mưu sát, cướp xe. Anh ta không nhận công tố đề nghị xét xử Brennan như người trưởng thành, dù lúc đó anh ta 16 tuổi. Nếu ra tòa án vị thành niên, Brennan sẽ chỉ đối mặt mức án tối đa là bốn năm trong một cơ sở giam giữ thanh thiếu niên. Còn ở tòa án dành cho người trưởng thành, anh ta có thể nhận tới 30 năm phán chấp nhận đề nghị, nhưng cho Brennan được quyền nộp tiền bảo lãnh. Với mức USD, anh ta được tại khai gây án do chịu ảnh hưởng của nấm gây ảo giác. Anh ta nói bị hoang tưởng và đã đánh nhau với bố vào đêm xảy ra vụ án, bị bố đuổi ra ngoài. Anh ta cầm dao trong trạng thái gần như mất trí nên đã có những quyết định sai sát cho rằng có thể Brennan đến nhà Donna để lấy trộm xe, nhưng sau đó muốn giết người diệt tố viên tin rằng Brennan không hành động mất nhận thức. Anh ta lái xe 8 km đến trung tâm mua sắm sau khi rời nhà Donna, giấu dao và bỏ xe ở đó. Brennan Doyle nghe tòa tuyên án. Ảnh NJ Tháng 8/2015, Brennan thỏa thuận nhận tội để được giảm chỉ còn hai cáo buộc nghiêm trọng nhất là mưu sát và cướp 10/2015, Brennan, lúc này 18 tuổi, ra tòa để nghe tuyên án. Anh ta xin Donna tha bị kết án 15 năm tù, phải thi hành ít nhất 85% bản khi Brennan ngồi tù, Donna vẫn phải vật lộn với rối loạn căng thẳng sau sang chấn PTSD. Bị nỗi sợ ám ảnh, Donna không bao giờ bước chân vào nhà nữa. Mẹ con cô chuyển đến sống cùng gia đình ở New tìm thấy các nhóm hỗ trợ PTSD và bạo lực gia đình nhưng không có nhóm nào dành cho nạn nhân của các cuộc tấn công ngẫu nhiên. Vì vậy, vào năm 2015, Donna quyết định tạo ra nhóm riêng là Survivors of Violent Crimes, giúp đỡ các nạn nhân giống cũng đệ đơn kiện dân sự chống lại Brennan và bố anh ta. Tòa phán quyết cho cô được nhận 5 triệu USD tiền bồi thường, nhưng vẫn chưa được chi sẽ đủ điều kiện để được xét ân xá vào năm 2027, khi 30 Anh Theo CBSNews
hắn giam cầm cô