Chương 15: Ly hôn, tôi tay trắng ra đi; Chương 16: Cô định rũ sạch quan hệ với tôi sao, không được đâu; Chương 17: Cút! Bỏ chạy mất dép Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi. Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi. Truyện chọn lọc. Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại
Kỳ tới: Có một tình yêu như thế. Nương tình yêu đi qua bệnh tật - Kỳ 1: Mối tình của Thương. TTO - Những ai mới gặp Thương, 26 tuổi, sẽ không nghĩ rằng cô đã bốn lần lên bàn mổ tim và đang chiến đấu chống lại căn bệnh ung thư. Chính tình yêu đã tiếp sức mạnh cho
Rắn, chuột, ếch nhái, và ngay cả thỏ cũng khó có thể thoát khỏi bàn tay của hắn ta vì hắn "nhanh như sóc"! Tôi chỉ cho Tâm cách làm bẫy và chúng tôi bắt được khá nhiều các thú nhỏ để cải thiện các bữa ăn. Tôi cũng đã biết về những sự xung khắc giữa vợ
Chương 80: Chồng nằm trên giường có được không? Trần Tử Huyên ăn cơm ở nhà họ Nguyễn, cô không câu nệ như trước đây nhưng chung quy lại vẫn phải theo nề nếp, không dám lỗ mãng khi ăn. Mà ở trên bàn ăn, hai ông cháu nhà họ Nguyễn dùng cơm rất coi trọng lễ nghi, hai
Jan 25, 2022. #1. Tôi có thằng bạn, nó yêu một đứa con gái cũng được một thời gian. Hai đứa chia tay nhau cũng được 3-4 năm rồi. Lý do chia tay nhạt hơn cả nước lã, theo tôi thì là do nhỏ kia nó chưa đủ thương thằng này chứ về thằng kia thì khỏi bàn. Suốt 3-4 năm qua mỗi
Fast Money. Đột nhiên Quách Thanh Tú cảm thấy lực siết chặt ở cổ mình biến mất, cô há miệng thở gấp, trong phổi có dưỡng khí nên ý thức dần được hồi phục. Cô dựa vào tường, tầm nhìn từ từ trở nên rõ ràng. Lâm Việt Thịnh đứng trước mặt cô, sắc mặt hắn lạnh băng. Quách Hoàng Ngân thì nằm ngã dưới đất, hai y tá đang rút một cái ống tiêm từ cổ cô ra. Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi vội vàng cúi người xuống giơ tay đỡ Quách Hoàng Ngân ngồi dậy. “Các người tiêm cái gì cho chị ấy vậy?” Quách Hoàng Ngân gầy như que củi, dường như không còn chút sinh lực nào, Quách Thanh Tú không tốn chút sức nào đỡ Quách Hoàng Ngân lên giường. Y tá liếc nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi mới nhìn Quách Thanh Tú đáp “Là thuốc an thần.” Quách Hoàng Ngân lại nằm lên giường, cô nhắm nghiền hai mắt lại, giống như đang chìm vào một giấc ngủ sâu. Lâm Việt Thịnh giơ tay nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng nói “Hết giờ rồi…” Quách Thanh Tú đắp lại chăn cẩn thận cho Quách Hoàng Ngân, rồi quyến luyến đi ra ngoài. Ngồi trong xe, Quách Thanh Tú trầm mặc không nói gì cả. Cảm xúc của cô đã suy sụp đến cực điểm. Tại sao chị họ lại biến thành như vậy? Rõ ràng chị ấy rất khỏe mạnh cơ mà? Chiếc xe chạy được nửa đường thì bỗng nhiên dừng lại, Lâm Việt Thịnh quay người lại dùng đôi mắt bén nhọn chăm chú nhìn Quách Thanh Tú, bàn tay lớn của hắn giữ lấy cằm cô, rồi xoay mặt cô về phía hắn. “Có phải cô lại muốn mắng chửi tôi tiếp không?” Quách Thanh Tú nâng đôi mắt ưu thương lên nhàn nhạt nhìn hắn, rồi lại cụp mi mắt xuống. “Tại sao chị tôi lại thành ra như vậy?” “Cô ta như vậy không phải là càng tốt à?” Giọng điệu của Lâm Việt Thịnh vô cùng lãnh đạm “Cô không phải lo bị cô ta phát hiện, và cô ta cũng không cảm thấy đau khổ cho chính mình nữa.” Đúng, loại trạng thái này có thể giải quyết tất thảy mọi vấn đề. Quách Thanh Tú chớp chớp mắt, khiến nước mắt chầm chậm rơi xuống “Là anh làm đúng không?” Lâm Việt Thịnh buông cằm cô ra rồi quay người lại tiếp tục lái xe. “Là anh làm thật sao?” “Tôi nói là không phải tôi làm, thì cô có tin không?” Lâm Việt Thịnh lạnh nhạt mỉa mai. Dẫu sao trong mắt Quách Thanh Tú, hắn cũng đã là một tên vô cùng khốn kiếp rồi, tiếp tục làm ra một chuyện xấu nữa thì cũng chẳng nhằm nhò gì. Quách Thanh Tú bỗng nhiên phẫn hận lườm hắn “Tôi hận anh, Lâm Việt Thịnh…” Tâm trạng của Lâm Việt Thịnh trở nên rất tệ. Hắn vốn muốn thỏa mãn tâm nguyện của cô, nhưng không ngờ cô không những không cảm kích hắn, mà còn dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn. Hắn nặng nề phanh kít xe lại, rồi đột nhiên đưa tay túm lấy cánh tay cô “Quách Thanh Tú, cô bị đần phải không? Là tự cô muốn đến, thế mà giờ lại còn đổ vạ cho tôi! Não cô bị úng nước à?” Quách Thanh Tú uất ức nhìn hắn, rồi lại khôi phục dáng vẻ đáng thương. “Là do chị cô không chấp nhận được chuyện chia tay, nghĩ không thông mà thôi. Không lẽ tôi phải cưới cô ta vì một cái giao dịch à?” Lâm Việt Thịnh nổi giận đùng đùng, mặt hắn đen lại, đấm mạnh lên xe. Quách Thanh Tú sợ hãi nhìn hắn. Nhẫn nhịn, mình phải nhịn, mình là Ninja Rùa vạn năm. Tên khốn Lâm Việt Thịnh, nhất định có một ngày tôi sẽ đòi lại anh toàn bộ những gì mà anh thiếu nợ tôi. Chiếc xe chầm chậm tiến vào căn biệt thự, sắc mặt Lâm Việt Thịnh băng lạnh, tinh thần của Quách Thanh Tú lại càng sa sút. Trong lòng cô vô cùng rối loạn. Từ lúc hắn cường bạo cô thì cô đã từng bước tiến vào cái bẫy mà hắn bố trí. Bây giờ người thân của cô, người thì không rõ tung tích, người thì vào viện tâm thần. Cô không thể tha cho hắn, tuyệt đối không thể… Quách Thanh Tú ngây ngốc đứng trước tấm gương trong nhà tắm, cô nhìn chính mình trong gương đến mức sớm đã quên đi chuyện khóc lóc. Ý nghĩ trả thù như cỏ dại sinh trưởng, lan ra mọi chỗ… “Quách Thanh Tú…” Ở bên ngoài, Lâm Việt Thịnh đang gõ cửa. Quách Thanh Tú không hề động đậy, cô đang đắm chìm trong suy tưởng của chính mình, cô nhất định phải sắp xếp lại các manh mối cho rõ ràng. “Ầm…” Lâm Việt Thịnh một cước đá cánh cửa nhà tắm mở ra, hắn trông thấy trong tay Quách Thanh Tú đang cầm bàn chải đánh răng, rồi ngạc nhiên nhìn hắn. Ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy lạ lẫm. Lâm Việt Thịnh không vui cau mày nói “Quách Thanh Tú, cô đánh răng đến một tiếng đồng hồ à?” Quách Thanh Tú lúc này mới điều chỉnh lại tâm tình hỗn loạn của mình, cô cố nặn ra một nụ cười gượng đáp “Được rồi, tôi xong ngay đây!” Lâm Việt Thịnh không phát sinh điều gì lạ thường cả, nét mặt hắn quái dị đi ra ngoài. Không hiểu tại sao, hắn luôn thấy Quách Thanh Tú có gì đó là lạ. Nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào. Quách Thanh Tú đánh răng xong thì đi ra ngoài, cô mỉm cười nhìn Lâm Việt Thịnh. “Anh đói rồi sao? Tôi đi làm sủi cảo cho anh nhé…” Sắc mặt của Lâm Việt Thịnh lúc này mới hơi thả lỏng, hắn giơ tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô “Hôm nay tôi đã thỏa mãn tâm nguyện của cô, có phải là cô cũng nên biểu hiện chút gì đó không?” “Được!” Quách Thanh Tú cười gượng gạo “Anh thích ăn gì?” Bây giờ Quách Thanh Tú đang mặc một chiếc áo ngủ hoa, mái tóc dài nhẹ nhàng buông xõa bên vai, đôi mắt cong cong, cánh môi hồng nhuận. Hơi thở thiếu nữ thanh thuần mà sạch sẽ đã gợi lên dục vọng trong lòng của Lâm Việt Thịnh. Ánh mắt hắn tối lại, hắn cúi đầu hôn lên môi Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú không có chút thành thạo nào mà hơi trúc trắc hôn đáp lại hắn. Trong lòng Lâm Việt Thịnh không kiềm được có hơi đắc ý. Tên khốn anh Hải’ gì đó, xem ra hắn không những chưa có được thân thể của Quách Thanh Tú, mà còn chưa từng hôn cô nữa. Nếu không thì đến bây giờ cô không thể vẫn còn ngây ngô như vậy được. Sau một đợt môi lưỡi dây dưa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú hơi ửng đỏ. Lâm Việt Thịnh bế ngang Quách Thanh Tú lên rồi đi vào phòng thay đồ. Hắn kéo tủ quần áo ra, bên trong chất đầy đủ loại trang phục gợi tình mà hắn đã mua sáng nay ở trung tâm thương mại. Có trang phục màu trắng của y tá, trang phục thủy thủ màu xanh, còn có bộ đồ thỏ trắng, bộ jumpsuit màu đen, bộ cô hầu gái,… Các loại mẫu mã rực rỡ đủ màu sắc chất đầy trong tủ để đồ. Quách Thanh Tú xấu hổ muốn chết, những bộ trang phục này đều vô cùng thiếu vải, rồi còn lộ luôn vị trí đó ra nữa. Cô mới không thèm mặc mấy loại trang phục không biết xấu hổ này. Trong mắt Lâm Việt Thịnh tràn ngập màu sắc dục, hắn khẽ thủ thỉ nói bên tai cô “Ngoan, mặc lên cho tôi xem, nhất định sẽ rất hấp dẫn…” Quách Thanh Tú khó khăn lắc đầu nói “Không, không được, như vậy khó coi lắm!” Hắn đưa tay cởi cúc áo ngủ của cô, rồi dùng giọng điệu mờ ám gợi tình nói “Vậy để tôi thay giúp cô nhé…” “A, không cần không cần, để tôi tự thay được rồi!” Quách Thanh Tú dùng một tay đẩy Lâm Việt Thịnh ra ngoài cửa. Sau đó cô đóng cửa phòng thay đồ lại, bắt đầu chọn đồ. Nhiều như này, biết chọn bộ nào cho được đây!!! Cái nào cũng ngắn cũn cỡn, có cái còn không che được hết mông. Đặc biệt là bộ lụa màu đen, mặc lên người hoàn toàn trông giống như không mặc gì. “Xong chưa, tôi muốn vào…” Giọng nói của Lâm Việt Thịnh ở bên ngoài mất kiên nhẫn thúc giục. “Sắp xong rồi, tôi ra ngay đây…” Quách Thanh Tú chọn bộ trang phục thỏ trắng, nhưng nó cũng rất ngắn, che được đằng trước thì lại hở đằng sau. Vì vậy cô lấy luôn một chiếc sơ mi màu trắng trong tủ đồ của Lâm Việt Thịnh khoác bên ngoài. Trong phòng ngủ chính, ánh đèn có màu đỏ nhạt mờ mờ, thân hình vô cùng tuấn mỹ của Lâm Việt Thịnh ngồi trên sofa, hắn dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Quách Thanh Tú bước ra từ phòng thay đồ. Chiếc áo sơ mi màu trắng dài ngang đùi, làm tôn lên đôi chân dài thon nhỏ trắng ngà của cô. Phía dưới không có thứ gì cả, khiến cho người ta dễ suy nghĩ xa xôi. Lâm Việt Thịnh hếch cằm lên, lửa nóng trong đáy mắt càng thêm bùng cháy “Cởi áo sơ mi ra…” Gương mặt của Quách Thanh Tú liền đỏ xuống tận cổ, đôi tay nhỏ nhắn chậm chạp cởi cúc áo ra. Lâm Việt Thịnh trêu chọc nói “Cô ngại cái gì, có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa nhìn thấy đâu?” Hừ! Khốn kiếp, anh tưởng da mặt tôi dày giống anh hay sao! Được rồi, tới thì tới luôn lần này thôi! Quách Thanh Tú lấy hết dũng khí cởi chiếc áo sơ mi xuống. Bộ lông thỏ trắng muốt vừa hay che trước bộ ngực đẫy đà của cô, chiếc quần nhỏ đến rốn vừa vặn ôm lấy cặp mông tròn trịa. Đáng chú ý nhất là phía sau còn có một cái đuôi ngăn ngắn, trên đầu Quách Thanh Tú còn đeo một chiếc băng đô tai thỏ. Làn da trắng như tuyết không biết vì ngại ngùng hay do ánh đèn chiếu vào mà phủ lên một tầng sáng đỏ. Nhìn qua vừa đáng yêu vừa gợi cảm. Lâm Việt Thịnh hít sâu một hơi, rồi trực tiếp áp Quách Thanh Tú lên tường. Hắn ôm lấy cô, bàn tay đẩy mảnh vải ngắn che trước ngực cô ra, hắn hôn lấy nơi đầy đặn gợi cảm đó của cô, rồi ngậm trong miệng điên cuồng cắn mút… “A, đừng…” Quách Thanh Tú không ngờ là phản ứng của hắn lại dữ dội như vậy. Kích tình đến rất nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Lâm Việt Thịnh đưa vọt lên đỉnh. Cô ngồi trên đùi hắn giống như đang cưỡi ngựa. Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy mông cô, khiến cho khuôn ngực thẳng đứng của cô càng gần sát đến mặt hắn hơn… Cô nhóc này, quả là ngọt ngào. Mỗi một chỗ trên cơ thể đều tràn đầy mùi vị ngọt ngào kỳ diệu, hương thơm thanh thuần của thiếu nữ khiến hắn hoàn toàn mất khống chế. … Kích tình qua đi, sự mờ ám khắp căn phòng đầy rẫy những vết tích của nam nữ sau khi hoan ái. Y phục bị xé nát thành nhiều mảnh, rơi vãi khắp trên mặt đất… Toàn thân Quách Thanh Tú mềm nhũn, nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ rồi mà cô vẫn chưa hồi lại chút ít sức lực nào. Nhưng trên người cô đã sạch sẽ, còn đang mặc váy ngủ nữa, lẽ nào là hắn tắm rửa giúp cô hay sao? Tên đàn ông đáng chết này, thể lực của hắn quá tốt, từ tám giờ đến mười hai giờ đều không hề ngưng nghỉ, có một lần cô còn ngất đi… Lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn vẫn còn đang rong ruổi trên cơ thể cô. Chẳng trách hắn nói là không bao giờ chơi đùa với một người phụ nữ quá một tháng. Loại chơi đùa này có người phụ nữ nào chịu nổi cơ chứ. Thật kỳ lạ, sao hắn không chết vì kiệt sức đi nhỉ? Đêm khuya tĩnh mịch, đồng hồ tích tắc quay. Lâm Việt Thịnh đã ngủ say. Đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ to gan, là giết chết hắn… Đúng, giết hắn để báo thù cho chị họ. Ánh mắt cô nhìn về phía chiếc bàn, trên đó có một con dao gọt hoa quả nhỏ. Cô nhẹ nhàng đi qua, vươn tay cầm lấy con dao. Trong đêm tối, con dao sắc bén ánh lên tia sáng lạnh lẽo, bàn tay cô có hơi run rẩy. Thật ra cô là một người rất nhát gan, từ nhỏ đã sợ máu chứ đừng nói đến giết người. Thậm chí đến giết một con kiến cô cũng không dám. Nhưng tầng hận ý này sâu đậm như vậy. Trong lòng cô không ngừng run rẩy, cô không cách nào quyết định được, nhưng cũng không muốn từ bỏ. Cô cứ ngây ngốc đứng ở đó rất lâu. Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Lâm Việt Thịnh “Cô cầm dao làm gì?” Quách Thanh Tú sợ tới mức hét lên một tiếng, trái tim đập điên cuồng. Cô quay đầu lại nhìn Lâm Việt Thịnh không biết đã đứng đằng sau lưng cô từ lúc nào. Trong mắt tràn đầy nghi hoặc, hắn tỉnh lại rồi? Lâm Việt Thịnh giơ tay bắt lấy cổ tay cô. “Muốn giết tôi sao?” Quách Thanh Tú rất nhanh tỉnh táo lại, cô đấu không lại hắn. Lúc hắn ngủ, cô đã không thể đấu lại được hắn, chứ đừng nói đến lúc hắn tỉnh… “Không, không phải. Tôi chỉ là, chỉ là muốn ăn hoa quả thôi…” Quách Thanh Tú thuận tay cầm một quả táo từ khay đựng hoa quả. Lâm Việt Thịnh nửa tin nửa ngờ thả lỏng tay. Khóe miệng Quách Thanh Tú giật giật, cô cầm quả táo gọt vỏ. Trong lúc hốt hoảng, con dao đã cắt vào tay cô.
"Chiếc váy cưới này rất không xứng với khuôn mặt cô, cả kiểu tóc nữa, thật không hiểu nổi, lúc trước cô đã học thiết kế thời trang kiểu gì." Quách Thanh Tú đứng trước mặt Dương Hà Khuê, khom người nhặt điều khiển, vươn tay nhấn vào nút tắt ti vi. Dương Hà Khuê thu ánh mắt lại, chuyển sang nhìn Quách Thanh Tú, cơ thể cô ta thoáng ngửa về sau, dựa người lên ghế salon. Nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú rất lâu, cô ta đột nhiên cười khẽ. "Cô cười cái gì?" Quách Thanh Tú không nhịn được hỏi. Dương Hà Khuê thôi cười, nghiêm túc nói "Tôi nhớ cô đã từng nói, cô nhất định sẽ là người thắng sau cùng, bây giờ nhìn lại, cô đã thua rồi." "Vậy sao? Tôi không thấy mình đã thua..." Quách Thanh Tú rất trang trọng ngồi xuống ghế salon trước mặt Dương Hà Khuê, nhìn cô ta không hề sợ hãi. "Không thua? Đừng lừa mình dối người nữa, tôi đã kết hôn với Lâm Việt Thịnh, bọn tôi đã cử hành hôn lễ, bọn tôi đã nhận giấy đăng kí kết hôn, tôi đã mặc váy cưới, cô nhìn xem, váy cưới này là Lâm Việt Thịnh tự tay chọn cho tôi đó..." Dương Hà Khuê nói xong, còn cao giọng cười khẽ "Tối qua bọn tôi còn ân ái, làm ba lần, anh ấy rất hài lòng, mặc dù lúc cao trào, anh ấy gọi tên cô, nhưng tôi không không quan tâm, bởi vì anh ấy ở trong cơ thể của tôi, đây mới là điều quan trọng nhất..." Sắc mặt Quách Thanh Tú đột nhiên trắng bệch, trong lòng bị cơn giận lấp kín. Lâm Việt Thịnh, anh đúng là tên khốn kiếp, ngay cả loại chuyện này mà anh cũng dám làm với cô ta. Thấy biểu tình châm biếm đầy mong đợi của Dương Hà Khuê, Quách Thanh Tú đột nhiên cảm giác được mình đã bị lừa. Cô lại ngồi thẳng người, khẽ cười. "Vậy ư? Anh ấy gọi tên tôi, vậy chứng minh người trong lòng anh ấy là tôi! Cử hành hôn lễ với cô thì đã sao, cô là người rõ nhất tại sao anh ấy lại làm những chuyện này với cô. Nếu như không phải bởi vì cô hèn hạ vô sỉ, sao anh ấy có thể làm như vậy?" Sắc mặt Dương Hà Khuê có chút lúng túng, rất lâu sau mới khôi phục lại vẻ ung dung, cười khẽ. "Quá trình không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất, bây giờ, tôi mới là nữ chủ nhân của nơi này, còn cô chẳng là gì cả." Quách Thanh Tú lười tranh luận mấy đề tài vô bổ này với cô ta. "Đừng nói mấy thứ có có không không này nữa, bây giờ, tâm nguyện của cô đã đạt được, mau mang thuốc giải ra đây!" Dương Hà Khuê cong khoé môi, nở nụ cười lạnh lẽo. "Không có thuốc giải!" "Cái gì?" Quách Thanh Tú giận đến phổi sắp nổ tung, cô ta chơi đùa Lâm Việt Thịnh trong lòng bàn tay, bây giờ lại còn nói không có thuốc giải. "Người đâu!" Quách Thanh Tú cương quyết kêu một tiếng, Lê Hùng Việt mang hai tên vệ sĩ đi vào. Quách Thanh Tú hừ lạnh một tiếng "Bây giờ tôi để cô nhìn xem, ai mới là nữ chủ nhân nơi này. Lê Hùng Việt, trói cô ta lại." "Vâng, cô Quách." Lê Hùng Việt nháy mắt một cái, hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên bắt Dương Hà Khuê. Dương Hà Khuê tức giận hét lên "Đi ra, đi ra, đi ra, không cho phép mấy người nào đụng vào tôi! Ai dám đụng vào, tôi sẽ bảo Lâm Việt Thịnh giết chết mấy người." Lê Hùng Việt nhìn cô ta không cảm xúc. "Thật xin lỗi, cô Dương, đắc tội rồi. Mấy người nghe theo sắp xếp của cô Quách, cô ấy mới là nữ chủ nhân chân chính ở đây." Dương Hà Khuê bắt đầu mất đi vẻ thản nhiên cùng ưu nhã bình thường, nói ra mấy câu tục tĩu, lăng mạ những vệ sĩ này. Nhưng, bọn họ đều thờ ơ, không ai bị cô ta uy hiếp cả. "Quách Thanh Tú, cô đối xử với tôi như vậy, cô sẽ không có được thứ gì hết." Con ngươi ấm áp của Quách Thanh Tú dần dần sinh ra một tia rét lạnh "Lê Hùng Việt, cầm dao lại đây." Lê Hùng Việt đưa một con dao nhỏ sắc bén cho Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú cầm dao nhỏ, chậm rãi đi tới trước mặt Dương Hà Khuê. "Có lẽ là bởi vì Lâm Việt Thịnh yêu tôi, cho nên không nỡ ra tay với cô, vẫn còn ôm một tia hi vọng cuối cùng với cô. Nhưng mà, tôi không phải anh ấy, tôi sẽ không mềm lòng. Bây giờ cô cũng rất rõ, nếu như cô không nói ra thuốc giải, như vậy người chết không chỉ là tôi, mà còn có cô..." Dương Hà Khuê dùng một ánh mắt đắc ý, mỉa mai nhìn Quách Thanh Tú. "Cô tưởng rằng tôi sẽ sợ cô sao? Dù sao bây giờ tôi cũng đã lấy được thứ mà mình muốn, những thứ khác đều không còn quan trọng." Quách Thanh Tú lạnh lùng nói "Tôi thật không hiểu, loại hôn nhân giả tạo này đối với cô có gì vui vẻ? Cuộc đời của cô chẳng lẽ chỉ tồn tại vì anh ấy? Trên đời này còn rất nhiều đàn ông tốt, tại sao cô lại phải vì một người đàn ông không yêu cô mà tự đào hố chôn mình?" Dương Hà Khuê đột nhiên cất tiếng cười to, cười đến nước mắt tràn ra, lúc này cô ta mới dừng lại, không ngừng ho khan. "Quách Thanh Tú, cô nói đúng rồi, trên đời này đúng là có rất nhiều đàn ông, nhưng người đàn ông Tăngi yêu, chỉ có một mà thôi, trùng hợp lại cùng là người đàn ông mà cô yêu. Cô vẫn còn mặt mũi đứng đây nói tôi? Chẳng phải chính cô cũng yêu anh ấy đến chết đi sống lại sao, ngay cả chị ruột mình cũng..." "Bốp..." Dương Hà Khuê vẫn chưa nói hết, trên mặt đã ăn một bạt tai của Quách Thanh Tú. Một bạt tai này, Quách Thanh Tú đã dùng đủ lực, trên gương mặt trắng nõn của Dương Hà Khuê, lập tức xuất hiện năm vết ngón tay rõ ràng. Dương Hà Khuê bị đánh đến hoa mắt, lỗ tai ong ong. Hồi lâu, cô ta nhổ khẽ một cái, máu tươi phun lên sàn nhà, giống như bông hoa mai nở tung. Nhổ xong, cô ta lại cười. "Có bản lĩnh thì giết tôi đi, nếu không cô sẽ còn nghe thấy nhiều thứ mà cô không muốn nghe hơn." Bình tĩnh lại, lồng ngực Dương Hà Khuê phập phồng, thở hổn hển nói, trong con ngươi thoáng qua vẻ hưng phấn. "Cô nói đúng, tôi yêu Lâm Việt Thịnh, giống như cô yêu anh ấy vậy, tôi nghĩ, thậm chí còn yêu sâu đậm hơn cả cô, bởi vì, vì anh ấy tôi có thể chết, có thể đi làm bất cứ chuyện gì, mà cô thì không làm được, cho nên cô không có tư cách nói Lâm Việt Thịnh như thế nào ở trước mặt tôi." Quách Thanh Tú nhìn cô ta vô cùng khinh bỉ. "Nhưng Lâm Việt Thịnh không yêu cô, chẳng lẽ cô không biết cô yêu đơn phương sao? Còn có, cô đã tổn thương tôi..." Vẻ mặt Dương Hà Khuê trở nên điên cuồng. "Tôi đã từng nói, vì Lâm Việt Thịnh, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, đừng nói là tổn thương cô, cho dù là giết cô, tôi cũng rất sẵn lòng. Ồ, bây giờ tôi có chút hối hận, ban đầu tại sao không hạ một vài loại thuốc kịch độc để giết cô. À, như vậy không ổn, mặc dù cô sẽ chết rất nhanh nhưng trong lòng Lâm Việt Thịnh nhất định sẽ nhớ cô, bởi vì đàn ông thường thường sẽ nhớ đến thứ mà mình không có được, sẽ nhớ cô cả đời, cho nên à, vẫn nên dùng HVE! Ưu điểm của nó là khiến cô dần dần trở nên già nua, trở nên xấu xí, người đẹp khuynh thành biến thành kẻ không nhan sắc, đợi đến khi tóc cô đã rụng sạch, mặt đầy nếp nhăn và tàn nhan, làn da thô ráp già nua, dần dần úa tàn như hoa khô, tiếp tục như vậy, ở trong lòng Lâm Việt Thịnh cô nhất định chẳng đáng giá gì nữa, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy, nếu như chưa từng quen biết cô thì tốt biết mấy. Ha ha, tôi thật là thông minh, như vậy thì dù cô có chết hay không, anh ấy cũng không thích cô nữa..." Lời của Dương Hà Khuê, khiến Quách Thanh Tú rợn cả tóc gáy, cô không ngờ, mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy. Cô thật sẽ già nua tiều tụy như vậy sao? Thấy sợ hãi trong mắt Quách Thanh Tú, Dương Hà Khuê cất tiếng cười to, tiếng cười vô cùng chói tai. "Không cho phép!" Quách Thanh Tú kề dao lên gương mặt sạch sẽ mềm mại của cô ta. "Nói, thuốc giải ở đâu, nếu không Tăngi sẽ huỷ cái mặt này của cô..." Dương Hà Khuê như nhìn thấu được suy nghĩ của Quách Thanh Tú, vô cùng phách lối nói "Cô không dám! Trước khi chưa lấy được thuốc giải, mấy người sẽ không dám giết tôi. Ha ha ha ha..." Bàn tay Quách Thanh Tú hơi run rẩy, đúng vậy, Lâm Việt Thịnh không dám giết cô ta, cô lại không dám giết cô ta. Thuốc giải, cô vô cùng muốn có thuốc giải. "Được, là chính cô nói..." Tay Quách Thanh Tú dùng sức, lưỡi dao sắc bén cắt ngang một đường trên gương mặt mịn màng sáng sủa của Dương Hà Khuê. Máu tươi theo lưỡi dao, lập tức tuôn ra ngoài, sau đó uốn lượn chảy xuống. Dương Hà Khuê đau đến rơi nước mắt, cô ta không ngờ, Quách Thanh Tú sẽ thật sự rạch mặt mình. "Quách Thanh Tú, người đàn bà độc ác này, cô sẽ không có kết quả..." Quách Thanh Tú lạnh lùng nhìn cô ta "Cho cô một cơ hội nữa, thuốc giải, có hay không?" Dương Hà Khuê quay mặt đi, giọng kiên quyết "Không có!" Quách Thanh Tú nghẹn một hơi trong lồng ngực, cảm giác ngột ngạt vô cùng khó chịu, cô giơ dao lên, lại rạch một cái thật mạnh lên bên mặt trái của cô ta. "Dao này là cô nợ tôi, dao này là cô nợ đứa con của tôi, đồ đàn bà khốn kiếp, cô muốn hại tôi có phải không? Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết trước rồi tính sau, cô hại tôi thì không nói, còn hại dám hại con tôi, tôi phải rạch nát mặt cô..." Vừa nghĩ tới đứa trẻ sơ sinh trong bụng, Quách Thanh Tú nổi trận lôi đình, con dao trong tay rạch lên không chút lưu tình. Chỉ thấy máu thịt tung tóe, máu tươi tung tóe. Dương Hà Khuê đau đến vặn vẹo lắc lư, nhưng bất lực là hai tay hai chân đều bị hai tên vệ sĩ cao to khoẻ mạnh giữ chặt lại, ngoài kêu gào thảm thiết, hoàn toàn không có cách nào chống cự. Lê Hùng Việt cũng kinh ngạc đến ngây người, anh ta không ngờ, Quách Thanh Tú còn có một màn máu tanh bạo lực như vậy. Nhưng, anh ta không tiến lên ngăn cản, dù sao thì Dương Hà Khuê này cũng đáng chết, anh ta nhìn cũng hả giận. Hồi lâu, hai tay Quách Thanh Tú đã nhuốm đầy vết máu, Dương Hà Khuê đau đến bất tỉnh. Quách Thanh Tú run rẩy, vứt con dao dính máu lên bàn, gần như suy sụp ngồi xuống sàn. "Giam cô ta lại, từ giờ trở đi, không cho cô ta ăn uống, để cô ta đói bụng, xem cô ta còn chống đỡ được bao lâu..." Quách Thanh Tú nhìn vết máu trên hai tay mình, cô không ngừng run rẩy. “Cô Quách, tôi đỡ cô đi lên lầu nghỉ ngơi” Dì Trần run sợ kinh hãi từ trong phòng đi ra, lúc vừa mới nhìn thấy Quách Thanh Tú xả giận, bà cũng bị doạ sợ gần chết. Xem ra cô Quách này cũng không phải là một chủ nhân dịu dàng dễ ăn hiếp, hạ dao mạnh như thế, thật là đáng sợ. "Dì Trần, tôi không sao, dì đi pha chút nước nóng cho tôi, tôi muốn ngâm mình một chút..." "Được, được!" Dì Trần lập tức đi làm. Quách Thanh Tú nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, hai tay cô chậm rãi vuốt ve bụng mình. Cục cưng, mẹ sẽ không để con có chuyện gì, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách cứu con. Trong phút chốc, dòng lệ nóng liên tục trào ra. Đứa nhỏ này, là kết tinh tình yêu của cô và Lâm Việt Thịnh, cho dù cô không thể sống, cũng phải liều mạng sinh hạ đứa bé này. Qua rất lâu, Quách Thanh Tú đã bình tĩnh lại, ngâm nước nóng một hồi, thả lỏng cảm xúc của mình. "Dì Trần, đi gọi bác sĩ Wister đến đây, tôi muốn nói chuyện với anh ta..." Trong bóng đêm, trên ban công ngoài trời, gió đêm thổi lất phất, có chậu hoa Dạ Hương toả ra mùi thơm thanh mát. Quách Thanh Tú bưng nước trái cây, ngồi đối diện với Wister, chậm rãi uống một hớp. "Có một vấn đề, tôi muốn hỏi anh cho rõ." “Xin cô Quách cứ hỏi, tôi rất sẵn lòng dốc sức vì cô.” Quách Thanh Tú buông ly thủy tinh xuống, nghiêm túc nói "Tôi còn lại bao nhiêu thời gian?"
Quách Thanh Tú dựa người dưới một gốc cây to. Cô tự động viên mình một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí đi về phía phòng bảo vệ. Chẳng có gì phải sợ cả, chỉ là đi tới hỏi Tổng giám đốc của bọn họ có ở đây không mà thôi. Rồi tiện thể hỏi luôn Tổng giám đốc sống ở đâu, điều này dễ mà! Khi Quách Thanh Tú còn cách phòng bảo vệ tầm hai bước chân thì có một bóng hình với dáng người cân đối, lịch thiệp bước ra từ cánh cửa kính xoay tròn. Chính là Tăng Thanh Hải. Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn. Anh Hải… Cô thầm gọi tên anh. Nhưng vào thời khắc cô định chạy tới thì có thêm một bóng người với vẻ cao quý, mềm mại bước ra từ cánh cửa kính quay tròn. Tăng Thanh Hải thoáng dừng lại trước cửa, đợi cô gái ở phía sau mình đi ra, hai người mới vai kề vai sóng bước ra ngoài. Cô gái kia mặc một chiếc váy lụa cổ chữ V màu tím, mái tóc nhuộm màu nâu được búi kiểu công chúa ở phía sau đầu. Một chiếc trâm hoa theo kiểu cổ được cài thêm vào trên tóc, trông cực kỳ xinh đẹp. Khí chất ấy vừa nhìn là nhận ra ngay người đó xuất thân từ gia đình giàu có. Hai người đi cạnh nhau, trai tài gái sắc trông thật xứng đôi. Quách Thanh Tú hoảng hốt cúi thấp đầu xuống rồi phóng vọt tới phía sau một góc tường. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng xót xa. Anh Hải, anh đã sớm có người khác rồi à? Vào thời khắc này, toàn bộ dũng khí tích được lúc trước đã hoàn toàn tiêu tan. Cô không thể nữa rồi. Cô gái đó cao quý, hoàn mỹ đến vậy, còn cô thì lại chẳng là gì… Trước kia, cô vẫn còn sở hữu vẻ thuần khiết tốt đẹp, nhưng giờ đây cô chỉ là một tình nhân dơ bẩn, là một kẻ thứ ba đáng khinh dụ dỗ bạn trai của chị họ. Quách Thanh Tú mất đi dũng khí gặp mặt Tăng Thanh Hải. Lý Vi Vi nắm lấy tay Tăng Thanh Hải cùng đi tới bên một chiếc xe Chevrolet màu trắng. Sau khi Tăng Thanh Hải ngồi vào vị trí lái xe, đột nhiên Lý Vi Vi kêu lên một tiếng thất thanh “Ôi chao, khuyên tai của em rơi mất một chiếc rồi…” “Anh Hải, chắc là khuyên tai của em rơi ở trên lầu rồi, em đi tìm một chút.” “Để anh đi tìm giúp em!” Tăng Thanh Hải nhìn thấy bên tai trái của cô ta trống không liền cười nói. “Không, không, hình như lúc nãy em gỡ ra ở trong nhà vệ sinh, anh lấy giúp em thế nào được? Anh đợi em một lát, em sẽ ra ngay.” Lý Vi Vi đi vào bằng lối đi nhỏ bên cạnh, nhanh chóng bước tới phía sau lưng Quách Thanh Tú. Mặc dù đèn phía bên này không mấy sáng, nhưng Lý Vi Vi vừa nhìn đã nhận ra ngay Quách Thanh Tú. Lúc nãy từ bên trong bước ra, cô ta đã nhìn thấy một bóng hình lén la lén lút trốn ở đây nhìn trộm. Dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta cảm thấy người phụ nữ này không bình thường. Chỉ có điều lúc đó không ngờ rằng đây là Quách Thanh Tú, mà chỉ nghĩ là một nữ công nhân nào đó trong công ty mến mộ Tăng Thanh Hải mà thôi. Quách Thanh Tú vẫn chưa chết. Chuyện này... phải chăng là quá tàn nhẫn với cô rồi. Còn ba ngày nữa là đính hôn, cô ta không muốn để bất cứ ai phá hoại lễ đính hôn của mình. Quách Thanh Tú đang ngơ ngác bỗng nhiên có một người lao tới từ phía sau. Cô quay đầu nhìn lại, hóa ra chính là Lý Vi Vi. Ánh mắt của Lý Vi Vi quét qua cô một cái hờ hững rồi cao ngạo bước thẳng về phía trước. Quách Thanh Tú cho rằng Lý Vi Vi đã nhận ra mình, đang cảm thấy lo lắng nhưng không ngờ Lý Vi Vi lại chẳng thèm nhìn cô thêm cái nào mà cứ thế bước đi. Được rồi! Có lẽ mình đã lo lắng dư thừa. Quách Thanh Tú đang định quay người rời đi thì đột nhiên hai tên bảo vệ ở phía trước chạy lại, họ không nói lời nào liền bắt lấy Quách Thanh Tú. “Ăn trộm, ăn trộm, tên ăn trộm này…” Quách Thanh Tú ngẩn người ra. Cô lập tức giải thích “Tôi không ăn trộm gì cả…” Lúc này, Lý Vi Vi đã quay lại xe của Tăng Thanh Hải. Anh hơi kinh ngạc khi nghe thấy tiếng của bảo vệ “Xảy ra chuyện gì ở bên đó vậy?” Lý Vi Vi đóng cửa sổ xe lại, cười nói “Không có chuyện gì, chắc là bảo vệ bắt được một công nhân định lẻn vào công ty ăn trộm. Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi!” Tăng Thanh Hải nhìn ra bên ngoài cửa sổ một cái rồi mỉm cười gật đầu “Được!” Chiếc xe nhanh chóng đi về phía đường lớn, từ từ chìm vào trong màn đêm. Quách Thanh Tú ra sức giãy giụa, hét lớn phản bác “Tôi không ăn trộm gì cả! Các người vu khống tôi!” “Không ăn trộm đúng không? Vậy đây là cái gì?” Bảo vệ nhặt chiếc vòng tay bằng vàng cạnh chân Quách Thanh Tú rồi đưa lên trước mặt cô “Chiếc vòng tay vàng này là của cô Lý, cô giải thích thế nào đây?” Cô Lý? Chẳng phải là Lý Vi Vi lúc nãy sao? Chiếc vòng này chắc là cô ta đã làm rơi đây nhỉ? “Tôi không ăn trộm, là do cô ta tự làm rơi khi nãy.” “Được rồi cô gái, cô có trộm hay không không liên quan gì tới chúng tôi, lát nữa cô đi mà giải thích với cảnh sát ấy!” Hai gã bảo vệ không nói thêm lời nào đã bắt lấy Quách Thanh Tú đưa thẳng tới đồn công an. Quách Thanh Tú dở khóc dở cười. Một cảnh sát trực ban tên Tiểu Hoành nhanh chóng thẩm vấn cô. “Tên gì?” “Quách Thanh Tú!” “Bao nhiêu tuổi rồi?” “Mười tám tuổi rồi…” Tiểu Hoành nhìn chằm chằm vào cô mất mấy giây sau mới nói bằng giọng khinh thường “Mới bằng từng đó đã học thói ăn trộm rồi à? Ba mẹ dạy dỗ kiểu gì vậy?” “Tôi không ăn trộm…” Tiểu Hoành không thèm để ý tới mà chỉ vùi đầu vào ghi chép “Công việc là gì?” “Tôi đang đi học, đại học XX…” Tiểu Hoành lại nhìn cô chằm chằm thêm vài giây, hắn càng tỏ ra khinh thường hơn “Ái chà, đúng là sinh viên bây giờ chẳng có tố chất gì cả. Không chỉ ăn trộm mà còn giảo biện. Nhất định ngày mai phải tới trường của các cô để thông báo một tiếng.” Quách Thanh Tú trợn tròn mắt, viên cảnh sát này dường như muốn làm lớn chuyện. “Nói đôi chút đi, tại sao cô lại muốn trộm chiếc vòng tay này? Có động cơ gì không…” “Tai anh bị điếc à? Tôi không ăn trộm. Không có! Không có! Không có…!” Quách Thanh Tú tức chết đi được. Não của mấy người này bị bệnh hết à? Cô có chỗ nào nhìn giống một tên trộm không? Tiểu Hoành đập bàn cái rầm, quát lên “Cô kêu la cái gì. Tang chứng vật chứng đều ở đây, cô còn muốn chống chế! Người như cô tôi gặp nhiều rồi, để cô chết đói ba ngày xem cô còn giả vờ thế nào…” “Sếp, làm thế nào bây giờ? Cô ta không chịu nhận…” Tiểu Hoành nhìn sang cấp trên của mình – Lão Vương. Lão Vương ngoắc ngón tay, hai người liền đi tới nơi vắng vẻ. Lão Vương nói nhỏ “Đây là người mà cô Lý tống cho chúng ta. Cậu nghĩ đi, đắc tội với cô Lý thì sao yên ổn được! Mau ép cô ta khai cung đi!” Tiểu Hoành tỏ ra xoắn xuýt “Cô ta có chết cũng không chịu thừa nhận!” “Đánh cho đến chết đi, ông đây không tin miệng của một đứa con gái lại cứng được đến thế.” Một tia hung ác toát ra từ trong đáy mắt của Lão Vương. Khó khăn lắm mới có được một cơ hội để nịnh bợ thị trưởng, còn không tranh thủ mà leo lên. Đôi mắt Tiểu Hoành chợt lóe sáng, hắn gật đầu. Bên trong phòng thẩm vấn, Quách Thanh Tú bị cho đeo còng tay, còng ở một bên bàn. Trong tay Tiểu Hoành cầm cây gậy cảnh sát, ánh mắt lộ vẻ hung ác. “Nói mau, thứ này là cô ăn trộm phải không?” Quách Thanh Tú một mực khăng khăng mình không ăn trộm. Chiếc gậy trong tay Tiểu Hoành vung ra, đánh vào người Quách Thanh Tú. Cô không có cách nào né tránh, một gậy đánh trúng vào lưng, đau chết được. “Các người… khốn kiếp! Tôi không ăn trộm…” Quách Thanh Tú vừa tức vừa sốt ruột. Đám người thi hành công vụ này sao lại ngu ngốc đến thế? Trong lúc mơ hồ, hình như cô hiểu ra được điều gì đó! Lẽ nào Lý Vi Vi đã lén lút động tay động chân? Đang trong cơn u mê, hỗn độn, cô lại bị đánh thêm hai gậy nữa. Quách Thanh Tú đau đến mức hôn mê bất tỉnh. Tại nhà họ Quách, Lê Quyên Quyên gọi điện thoại cho Quách Hoàng Ngân. Đã ba ngày Quách Thanh Tú không về nhà khiến Quyên Quyên rất lo lắng. “Chị Hoàng Ngân phải không ạ? Em là Lê Quyên Quyên…” “Ồ, Lê Quyên Quyên, Thanh Tú ở nhà em vẫn ổn chứ?” “Ầy, không tốt lắm ạ. Là thế này, em muốn hỏi mấy ngày này Quách Thanh Tú có về nhà không ạ?” “Không thấy về, nó xảy ra chuyện gì rồi sao?’’ Lâm Việt Thịnh đưa tay ra, cầm lấy điện thoại trong tay Quách Hoàng Ngân “Để anh nghe, em đi nghỉ ngơi đi.” Giọng nói trong điện thoại nhanh chóng đổi thành giọng của một người đàn ông “Có phải đã xảy ra chuyện gì với Thanh Tú rồi không?” Từ sau hôm hắn gọi điện cho Quách Thanh Tú thì điện thoại của cô luôn trong trạng thái tắt máy. Cái con nhỏ này, không biết trời cao đất dày là gì, dám chơi trò lạt mềm buộc chặt à. Được, vậy thì dứt khoát lạnh nhạt với cô vài ngày xem cô như thế nào. “Xin hỏi anh là ai?”Lê Quyên Quyên hỏi một cách cẩn thận. “Cô không cần biết tôi là ai. Nói thẳng là được rồi, Thanh Tú bị làm sao?” “Là thế này, ba ngày trước Thanh Tú nói có chuyện nên đi ra ngoài một lát, sau đó không thấy quay về nữa. Tôi cứ tưởng nhà cô ấy đã xảy ra chuyện gì mới rời đi vội vàng như vậy, nên tôi cũng không để ý tới. Không ngờ đã ba ngày rồi cô ấy không tới trường học, cũng không mở điện thoại. Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ nên mới gọi điện hỏi.” Lê Quyên Quyên còn chưa nói xong thì Lâm Việt Thịnh đã vội vàng hỏi “Khi cô ấy rời đi, có nói là đi đâu không?” “Á, có nói, hình như là tòa cao ốc Tân Hoa Đô…” “Lê Quyên Quyên, cô nghe rõ đây, không được phép tắt điện thoại, nếu như Quách Thanh Tú có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Giọng nói trầm thấp chứa đầy sự uy hiếp. Lê Quyên Quyên bị câu nói trong điện thoại dọa đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì với Quách Thanh Tú thật rồi? Lâm Việt Thịnh cúp máy. Hắn nhìn sang Quách Hoàng Ngân, lúc này Quách Hoàng Ngân kinh hãi đến độ không nói ra được lời nào. “Đừng lo lắng, anh sẽ lập tức điều tra xem…” Lâm Việt Thịnh dùng điện thoại của mình gọi một cuộc. “Sử dụng tất cả các mạng lưới có liên quan, lập tức đi tìm. Dù có phải đào sâu thành phố S tới ba mét cũng phải tìm ra cho bằng được Quách Thanh Tú cho tôi.” “Vâng ạ, Tổng giám đốc Lâm!” Một giọng nữ dày dặn kinh nghiệm được truyền tới từ đầu dây bên kia. Sau khi tắt điện thoại một cách lạnh lùng, hắn ngoảnh đầu lại nhìn Quách Hoàng Ngân một cái rồi quay người rời đi. Tại một đồn công an của thành phố S, Lão Vương và Tiểu Hoành đang đánh cờ tướng. Lão Vương nghĩ tới việc bản thân sắp được thăng lên chức Phó trưởng công an là cảm thấy phấn chấn! Ông ta ngồi bắt chéo chân, uống trà và ngâm nga một điệu hát dân gian. Bộ dạng vô cùng thảnh thơi, vui vẻ. “Sếp, đã ba ngày rồi cô gái kia không chịu ăn cơm, có khi nào chết người không?”Tiểu Hoành thấy hơi lo lắng, có tật giật mình mà. Mặc dù lúc đưa tới, bảo vệ một mực nhấn mạnh cô gái này là kẻ trộm, nhưng rõ ràng cô ta trông chẳng giống trộm cắp chút nào cả. “Tiểu Hoành à, đời người chỉ có một lần cơ hội này. Nếu như cậu không nắm lấy thì sẽ giống như Lão Vương anh đây, lăn lộn năm mươi năm vẫn chỉ là một tên cảnh sát còm, có hiểu không?” Tiểu Hoành một bộ nghe lời khuyên răn, cười một cách cung kính “Hiểu rồi, hiểu rồi ạ…” “Rầm” một tiếng, cửa ra vào bị ai đó đá tung. Lâm Việt Thịnh xông thẳng vào đồn công an với bộ dạng điên cuồng, theo sau là vài tên vệ sĩ mặc áo vest đen đeo kính đen. “Các anh làm cái gì vậy?” Lão Vương đứng dậy, tay đặt lên bao súng bên hông, chất vấn Lâm Việt Thịnh. Dù là người có gan cũng không dám đến đồn công an đánh nhau. Trừ khi là kẻ đó chán sống. Lâm Việt Thịnh nheo đôi mắt sâu thẳm của mình lại. Hắn vung tay đấm thẳng vào mặt Lão Vương. Lão Vương bị đánh cho bầm dập, lăn đến góc tường. Ông ta hét lên kinh hoảng “Mau, mau báo cảnh sát…” Chợt nhớ ra bản thân mình là cảnh sát, Lão Vương vội vàng gọi Tiểu Hoành “Đi… đi gọi những người khác tới, xin trợ giúp từ trụ sở chính…” Lâm Việt Thịnh đạp một phát lên ngực ông ta. Hắn dùng lực một cách hung bạo, Lão Vương đau đến mức hét lên “Gan của các cậu lớn đấy, dám đột kích cả đồn công an…” “Nói mau, Quách Thanh Tú đang ở đâu?” Lão Vương ôm chặt đầu “Các người coi trời bằng vung…” Lâm Việt Thịnh đón lấy một con dao găm trong tay một vệ sĩ, kề vào cổ ông ta “Đúng, tôi coi trời bằng vung! Nếu còn không nói, tôi cho ông thăng ngay bây giờ.”
Người phụ nữ này chỉ có một mình Lâm Việt Thịnh hắn được sở hữu. Một lúc lâu sau hắn nhếch môi, lộ ra điệu bộ mỉa mai “Quá xấu, cởi ra…” Nhân viên cửa hàng không hiểu liền mỉm cười giải thích “Thưa anh, quý cô này mặc chiếc váy rất đẹp đấy ạ!” Lâm Việt Thịnh nhướng lông mày “Đẹp hay không là do cô nói hay là do tôi nói vậy?” Giọng điệu của hắn không hề khách khí. Nhân viên cửa hàng nào dám chống đối liền vội vàng giải thích “Đương nhiên là do anh nói ạ, có điều, có điều không sao cả ạ, phía bên này vẫn còn rất nhiều các kiểu dáng khác…” “Lấy chiếc váy hai lớp kín đáo một chút, đừng lấy những bộ hở nhiều như thế này nữa.” Người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh hắn làm sao có thể để cho những gã đàn ông khác ngắm được. Chỉ có thể đóng cửa lại để một mình hắn chiêm ngưỡng, thưởng thức thôi… Quách Thanh Tú nhún vai. Cô thì thế nào cũng được. Thay đi thay lại, cuối cùng đổi thành một bộ lễ phục cổ ngang màu hồng nhạt, dài tới mắt cá chân, kết hợp với một đôi giày nạm đá thạch anh xinh đẹp. Mặc dù kín như bưng nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô vẫn ngọt ngào tinh khiết, rạng rỡ như ánh bình mình khiến cánh đàn ông phải rung động. Lâm Việt Thịnh túm lấy cằm Quách Thanh Tú “Nhớ kỹ, sau này chỉ được cười với một mình tôi thôi.” “Hứ, bạo chúa!”Quách Thanh Tú thầm mắng trong lòng. Nhưng lúc này Lâm Việt Thịnh đã đi thanh toán. Chỉ cần là những chiếc váy Quách Thanh Tú đã thử qua, hắn đều mua hết không để lọt một chiếc nào, bao gồm cả giày và túi xách. Khi đi ra khỏi cửa hàng, toàn bộ con người Quách Thanh Tú trở nên rực rỡ hơn hẳn. Cô có thêm chút quyến rũ của một người phụ nữ bên cạnh sự thuần khiết vốn có, điều đó càng khiến Lâm Việt Thịnh thêm rung động. Lâm Việt Thịnh quay người, nhét một tấm thẻ màu vàng vào tay Quách Thanh Tú. “Cái này cho cô, không giới hạn số tiền, cô có thể tự mua thứ mà mình thích.” Gì cơ? Đầu óc gã đàn ông này bị bệnh à? Tự nhiên lại đưa cho cô nhiều như thế! Cô đưa tay ra ngăn lại, vẻ mặt đầy kiên quyết “Lâm Việt Thịnh, anh bỏ cái ý định dùng tiền để mua chuộc tôi đi…” Lâm Việt Thịnh nghe xong thì cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Hắn luôn nghĩ rằng, phụ nữ ấy mà, dù có đẹp, có thanh thuần, có thể hiện đến đâu chẳng qua chỉ cần dùng tiền là đánh đổ cả, chỉ khác nhau ở số tiền ít hay nhiều mà thôi. Trong mắt hắn, từ trước tới nay phụ nữ chỉ được phân ra là loại ít tiền hay nhiều tiền, nhưng Quách Thanh Tú lại là một ngoại lệ. Lần đầu tiên Lâm Việt Thịnh có cảm giác thất bại. Sự tự tin của hắn đã bị Quách Thanh Tú giày xéo thành công. “Không cần à?” “Ừ, không cần, tôi không thiếu tiền…” Quách Thanh Tú ra vẻ đương nhiên. Mỗi tháng chị họ đều đưa cho cô tiền tiêu vặt, tiền học bổng hàng năm của trường cũng không hề ít. “Nhận lấy, nếu không Tăngi sẽ cho cô sướng ngay bây giờ…” Giọng điệu của hắn ngang ngược, bá đạo, không cho phép cô từ chối. Quách Thanh Tú nhận lấy tấm thẻ màu vàng một cách dè dặt “Nói rồi nhé, đây là anh tự nguyện đưa cho tôi, không phải tôi đòi nhé. Thế nên giao dịch giữa chúng ta không có điều kiện gì cả. Tôi cũng sẽ không vì tấm thẻ này mà lên giường thêm với anh lần nào đâu!” “Quách Thanh Tú…” Một lần nữa Quách Thanh Tú lại thành công trong việc chọc giận Lâm Việt Thịnh. Như thể việc hắn và cô quan hệ là một chuyện khiến người khác hết sức ghê tởm vậy. Lâm Việt Thịnh hắn thất bại đến vậy sao? Tay của hắn đập mạnh vào phía sau lưng ghế ngồi của Quách Thanh Tú. Hắn nghiến răng gầm gừ “Một cô gái như cô đúng là không biết điều.” Quách Thanh Tú liếc hắn một cái, tốt bụng nhắc nhở hắn “Quần áo đã mua xong rồi, có phải là anh sẽ đưa tôi về nhà không?” Suýt chút nữa Lâm Việt Thịnh bị chọc tức tới mức hồ đồ. Lúc này hắn mới nhớ tới việc chính của ngày hôm nay. “Ngày mai sẽ mua điện thoại, bây giờ có chuyện quan trọng cần làm…” Người đàn ông này đúng là thay đổi thất thường. Rõ ràng nói là muốn mua điện thoại, vậy mà đi ra thì lại mua một đống quần áo, còn không đưa cô về nhà nữa. “Tôi nói anh nghe, hiện tại tôi bỏ bê rất nhiều tiết học rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi không làm nữa đâu.” Lâm Việt Thịnh hung hăng lườm cô rồi nhếch miệng cười “Học ấy mà, ngày mai tôi sẽ bắt cóc giáo sư kia mang về, để ông ấy dạy một mình cô chẳng phải là được rồi sao.” Quách Thanh Tú kinh ngạc đến mức cằm xệ xuống như muốn rớt ra. Quả nhiên cô đã quá coi thường chỉ số lưu manh của Lâm Việt Thịnh. Người đàn ông này đúng là tinh hoa trong đám lưu manh, cực phẩm thượng hạng của đám cặn bã. Chiếc xe của Lâm Việt Thịnh từ từ tiến tới cửa của khách sạn White Rose. Khách sạn White Rose là khách sạn năm sao xa hoa bậc nhất của thành phố S. Đài phun nhạc nước cực lớn với những bọt nước bắn tung tóe. Bãi đậu xe đỗ đầy những chiếc xe sang trọng. Phía xa xa có thể nhìn thấy các vị khách tốp năm, tốp ba đang tiến vào đại sảnh của buổi tiệc. Quách Thanh Tú đột nhiên có một dự cảm bất an. Hôm nay Lâm Việt Thịnh mua cho cô một đống quần áo, hóa ra là vì muốn đưa cô tới buổi tiệc tối này. Ấy, không biết là buổi tiệc gì nhỉ? Khi còn nhỏ, mẹ thường dẫn cô đi tham gia các buổi tiệc khác nhau, nên cô không cảm thấy xa lạ, lại càng không thấy sợ hãi. Chỉ có điều hiện tại, cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý gì cả. Lâm Việt Thịnh nhìn xung quanh cửa ra vào. Không lâu sau, một người phụ nữ trông từng trải bước ra từ một góc tối “Tổng giám đốc Lâm…” Quách Thanh Tú đột nhiên cảm thấy quen thuộc khi nhìn người phụ nữ này, hình như chính là cô thư ký đã giúp Lâm Việt Thịnh chụp ảnh lần đầu tiên. Lúc trước, người đi tới bệnh viện cũng là cô ấy. Người phụ nữ này đã ba mươi tuổi, nhìn cô rất giỏi giang, từng trải. Cô ấy đi tới trước mặt bọn họ và mỉm cười với Quách Thanh Tú “Xin chào cô Quách.” Quách Thanh Tú không hề phản ứng. Cô không thích cô ấy, một trợ thủ của ác ma thì cũng chẳng tốt đẹp gì. Huỳnh Minh San biết vì chuyện lần trước mà Quách Thanh Tú vẫn còn có khúc mắc với cô, Mân San xin lỗi chân thành “Xin lỗi cô Quách. Tôi xin lỗi cô vì chuyện lần trước. Có điều, Tổng giám đốc Lâm thật sự rất thích cô.” Nói xong, Mân San lấy từ trong túi ra một cái hộp. Cô mở nó ra, bên trong là đồ trang sức. “Tổng Giám đốc Lâm, toàn bộ số đồ trang sức đã được mang tới rồi ạ. Bây giờ đeo lên cho cô Quách hay sao ạ?” Lâm Việt Thịnh ừ một tiếng. Hắn tỏ rõ sự sốt ruột, mất hết kiên nhẫn. Huỳnh Minh San nhanh nhẹn búi mái tóc dài của Quách Thanh Tú, sau đó cài một cây trâm được khảm bằng đá quý lên. Rồi Mân San đeo vòng lên cổ và tay cô… Toàn thân Quách Thanh Tú được bao phủ bởi một lớp trang phục xinh đẹp, cô càng trở nên rạng rỡ hơn. Lâm Việt Thịnh nhếch miệng “Không đeo thì tốt hơn, tháo tất cả xuống đi!” Huỳnh Minh San tỏ ý khen ngợi “Khí chất của cô Quách thuần khiết, không đeo đá quý thì cũng vẫn sẽ là người phụ nữ xinh đẹp nhất buổi tiệc.” Câu nói này khiến Lâm Việt Thịnh cảm thấy thật dễ chịu, hắn ngạo mạn nói “Đó là điều tất nhiên.” Quách Thanh Tú oán thầm trong lòng. Đúng là mặt dày, có phải là khen hắn đâu. Cuối cùng, Huỳnh Minh San chỉ để lại một sợi dây chuyền khảm đầy kim cương trên chiếc cổ trắng nõn của Quách Thanh Tú. Lúc đeo dây chuyền cho Quách Thanh Tú, Huỳnh Minh San nói nhỏ “Cô Quách, Tổng giám đốc Lâm chiều chuộng cô thật đấy. Nghe nói bộ trang sức này là của hoàng thất truyền lại. Tổng Giám đốc chưa bao giờ lấy ra cho ai coi cả.” Trong lòng Quách Thanh Tú hơi rung động. Lâm Việt Thịnh quan tâm tới cô như vậy sao? Chẳng qua là thể hiện sự giàu có, cố ý khoe khoang mà thôi. Hắn căn bản không hề quan tâm tới cô mà là quan tâm tới thể diện của bản thân. Bởi vì lúc này, cô là người phụ nữ đi cùng hắn. Cô chỉ giống như bộ quần áo hắn đang mặc trên người hoặc giống như một con chó nhỏ đi bên cạnh hắn mà thôi… Sau khi trang điểm xong cho Quách Thanh Tú, Lâm Việt Thịnh lại nhìn cô thêm vài lần rồi mới long trọng nhập vào buổi tiệc. Huỳnh Minh San chậm rãi đi theo phía sau và cũng nhập hội. Cô ấy là thư ký của Lâm Việt Thịnh, chuyên phụ trách giúp hắn xử lý các loại công việc. Trên tấm thảm đỏ cao cấp được phủ kín hoa hồng. Toàn bộ hội trường được trang trí vô cùng lãng mạn. Các góc còn được đặt bóng bay và những vật trang trí khác nữa. Lâm Việt Thịnh dừng lại, ánh mắt nhìn lên một cặp đôi cô dâu, chú rể ở trên sân khấu buổi tiệc. Hắn nhếch miệng cười, chứa đầy sự xấu xa. “Nhìn xem, chắc là cô quen cô gái kia chứ!” Lâm Việt Thịnh cười lạnh lùng. Quách Thanh Tú nghe theo giọng nói của hắn và nhìn qua. Lúc này, phía trên sân khấu của buổi tiệc là hình bóng của một cặp đôi cô dâu, chú rể. Người đàn ông với dáng người cao ráo, ngũ quan đẹp đẽ, khí chất dịu dàng. Anh mặc một bộ đồ vest màu trắng, nổi bật và đẹp trai như một bạch mã hoàng tử. Phía bên cạnh anh là Lý Vi Vi đang mặc một bộ đồ hôn lễ màu hồng phấn. Cô trang điểm tinh tế, rõ ràng trông rất quyến rũ, đằm thắm. Nụ cười trên khuôn mặt cô tràn đầy niềm hạnh phúc ngọt ngào. Giây phút đó, trái tim Quách Thanh Tú như muốn ngừng đập. Là anh, là anh Hải của cô. Khó khăn lắm cô mới tìm được anh, vậy mà anh lại đính hôn với người con gái khác sao? Ông trời đang đùa giỡn với cô đấy à? Giọng nói của Lâm Việt Thịnh vẫn vang lên bên tai cô một cách đứt quãng “Nhìn thấy chưa, người phụ nữ đó tên là Lý Vi Vi, chính cô ta đã hại cô vào nhà giam. Baby, cô nói xem nên trừng phạt cô ta như thế nào thì mới được đây?” Lúc này, bữa tiệc mới vừa bắt đầu. Các nhân vật nổi tiếng thế giới đang lần lượt tiến lên chúc phúc cho cặp đôi. “Chúc mừng Cậu chủ Tăng và cô Lý kết thành lương duyên…” Lâm Việt Thịnh hỏi mấy lần thì phát hiện Quách Thanh Tú không hề phản ứng gì. Hắn quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt cô trở nên trắng bệch, ánh mắt vô thần, toàn thân giống như bị ma nhập, có vẻ như bị bệnh vậy. Hắn đưa tay sờ trán cô “Có phải cô bị bệnh rồi không?” Quách Thanh Tú chợt bừng tỉnh, cô lắc đầu bối rối rồi lại nhanh chóng gật đầu. “Tôi, bụng tôi đau quá…” Lâm Việt Thịnh chau mày. Người phụ nữ này, sao cứ vào thời khắc quan trọng thì lại làm hỏng việc vậy. “Đưa cô ấy đến nhà vệ sinh…” Lâm Việt Thịnh trầm giọng dặn dò Huỳnh Minh San “Không cần, không cần, đi nhà vệ sinh thôi mà, tôi sẽ quay lại ngay…” Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh, cố nặn ra một nụ cười. Cô quay người đi về phía nhà vệ sinh ở bên cạnh. Đoạn đường này, từng bước chân của cô mềm nhũn như thể đang bước trên bông vậy. Đây không phải là thật, đây không phải là sự thật. Mấy ngày trước, anh Hải vẫn còn gọi cô ở Maldives. Anh nói vẫn đang tìm cô, anh nói anh yêu cô, anh nói anh vẫn đang đợi cô… Thế nhưng, chớp mắt một cái, anh đã lại cầm tay người con gái khác. Quách Thanh Tú cảm thấy đau lòng. Một đoạn đường có vài phút bước đi mà dài đằng đẵng giống như cô đang phải đi cả một thế kỷ vậy. Từ nhỏ tới lớn, người mà cô tin tưởng nhất là anh, người mà cô yêu nhất là anh, người mà cô nhớ thương nhất cũng chính là anh. Thế nhưng, anh không cần cô nữa… Cuộc đời của Quách Thanh Tú giống như bị rơi vào vùng hoang vu, tìm không được lối ra. Trong nhà vệ sinh, cô mở vòi nước mạnh hết cỡ, ra sức táp nước lạnh vào mặt của mình. “Cô gái, cô sao vậy?” Một giọng nói dịu dàng từ phía sau truyền tới. Quách Thanh Tú ngẩn người quay lại. thời khắc bốn con mắt nhìn nhau, Quách Thanh Tú như gặp phải sét đánh, sao mà lại trùng hợp đến vậy? Càng là người bạn muốn có thì lại càng không có được. Càng là người bạn không muốn gặp thì lúc này lại được đưa đến ngay trước mắt bạn. Quách Thanh Tú cúi đầu bối rối “Xin lỗi, em…” Đôi bàn tay to ôm lấy cô từ phía sau “Thanh Tú, Thanh Tú của anh, anh biết là em, em đừng đi…” Tăng Thanh Hải hoàn toàn không ngờ lại gặp được Quách Thanh Tú ở đây. Giây phút nhìn rõ khuôn mặt cô, đầu óc anh trở nên trống rỗng. Anh nhanh chóng nhận ra cô. Mặc dù đã cách mười năm, nhưng anh vẫn nhận ra hình dáng khuôn mặt cô.
12-chom-sao-trai-dat-u-that-l download download ac-ma-tong- download download am- download am-thanh-cua- download anh-chang-ngu- download anh-trang- download bac-ha-hiep-tau download ban-linh-ng download b download download ban- download bang-son- download bang-tuyet-tron download bao-boi-anh-xin-loi-vo-a-dung-ly-hon_chuong-30-ai-noi-tu download bat-diet-long download bat-diet-tha download bat-hu-kiem-t download ben-nhau-da download ben download bi-mat-cua-hanh download download bon-nang-cong-chua-ki download bon-nguoi-sa download boss-la-nu-phu download cam-tu-tinh-yeu-gap-go-tong-g download download c download download ch download cha download download chang-re-vo-dich-chang-re- download download chi-can- download chiec-om-tu-vet-gio download chien-dau-cho-u download chien-soai-ti download download chinh-phuc-the-gioi-p download cho-hung download choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-t download choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot-24 download choc-tuc-vo- download choc-tuc-vo- download chong-ma download chung-vong-tuong-cua-hoac-tien download chuyen-cu download c download co-be-du-con-cu download download co-mo download co-vo-hoan download co-vo-mu-ly-hon-anh-khong-dong-y-64 download con-gai-sau-tuoi-cua download cong-chua- download cong-chua- download cuc-pham-cuong-t download cuc-vo_quy download cung-chieu-co-vo-nho-nham-hie download download download cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu download cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh download cuong-huyet-t download cuop-yeu-than download cuu- download cuu-vuc-k download da-thu-phap-tac_qu download dac-cong-hoang-hau-nu-dac-cong-xuyen-qua-th download dac-vu-trong-sinh-xuyen-nhanh-thanh-nu-than-toan- download dai-de-co_qu download download dai-th download dai download dai download download dam-my-mua-do download download de-phi-lam-th download devil-likes-me-co-hen-v download diem-quan-truy-the-nuong-tu-buoi-to download dien-chu-o-re- download dinh-cao-p download dinh-cap-tong-su-60 download do-de-nha-ta-lai-teo-ro download doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-c download doc-sung-th download doc-truyen-vo-nho- download d download download dong-nhan-nu-ho download dong-phuong-bat-bai-chi-am-da-o download 1, du-ho download du download dung download download ga-cho-nhan-vien download download giac-mo-ty download download giang-ho-th download giao-chu-moi-ngay-thuc-giac-thay-gi download download gio-dem-am-ap-hon-m download download download hang-ngay-lam-npc-o-the-gioi-xu download download download hay-de-a download he-thong-hau-cung-nhi-thu-nguyen-cu download heo-cung-sa download hey-ngoan-ng download download hieu-di-h download hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-q download hoang-huyet-kh download download hoi-the-gian-tinh-ai-la-chi-van-t download 1, hom-nay-vo-chong-cau-ba-bo-n download hong-b download hong-mong-l download hong-y-loan-the-loan-the-hong- download hop-don download hop-dong-hao-mon-boss-nam-than-qua download download download download ke-hoach-chia-tay-cua-tong-tai- download download khang-hi-trung-sinh-duong download download download khi-hoc-ba-xuyen- download khieu-khich-mat-khong-che-gap-go- download download khung-bo-s download download download kinh-thien-kiem download download lac-mat-co-dau-xung-hi-2 download lac-mat-co-dau-xung-hi-34 download download lai- download lam-nung-thoi-tinh download download lao-tu-ac-ma-rong-chan-chuong_quy download lau-d download download lay-phai-anh-chong-gi download lenh-truy-na-dong-cung-ai-phi-dung-voi- download lie download linh-kiem download loi-noi-doi-chan-thanh- download download download luan-hoi-dan download luan-hoi download luan-hoi-nhac-vien- download download luc-hoa-c download download download download download ma-ton-chi-muon-lam-hoa download download mac-thieu-gia-anh-da download mang-theo download mat-the-duong-oa-ban-chep- download mau-xuyen-cuu-vot-boss-nam-chu- download mau-xuyen-cuu-vot-boss-nam-chu- download minh-duc-kien_qu download moi-nguo download mua-roi-o-kim- download download nam-chu-benh-kieu-sung-le download download nang-phi download nap-thi download nay-dung-om- download nga-dich-than-kinh-benh-ai-nhan download ngan-bao-di download download download ngay-troi-ve-p download nghe- download nguoi- download nguoi-noi-nghiep-cha download ngu download download download nguyen-thuy-dai-thien download nguyet-man-khong-son download nhat-ky-c download nhat-ky-tieu-h download download nhat- download nhu download nhu-qua download ninh-thu-trung download 1, download nu-tha download nu-vuong-hac-dao- download ong-xa-tong-tai download phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-th download phat download phu-nu-co-thai-cung-xuyen-qua_quy download download quan- download quy-thi-doc download download re-quy-troi-cho-4 download sai-ga-tan-nhan download download sau-khi-tro-thanh-lop-xe-du-phong-ca-nam-chinh-va-nam-phan-dien-deu-thi download sau-xuyen-sach-toi-thanh-ty-ty-cua-n download sep-d download shining-nikki-thiem-dieu-noan- download download download si download so-anh-tai-thien-t download son-ha-nhat-n download son download download su-bao- download su-menh download su-thuong-de-nhat-hon-loan_qu download sung-nhap-ta download download download ta-muon-lam-ong-trum-ho download ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-b download tam-cung-luc-v download tan-hon-ac download download than-long- download thanh download thanh-lien-chi-d download tha download download download thap-phuong-v download thay-phong-thuy-vuon download the-dark download the-than-truye download thi-huyet-vuong-gia-on-nhu-doc-sung-vuong-phi-lanh- download thi-quan-kinh download thien-dao-do-thu-quan- download download download download thien-thanh_qu download download thuy-tien-d download tien-kiep-lam-thiep-hau-kiep-l download download tinh-khong-chi download tinh download tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan download download toan-chuc-phap-su download download to download tong-man-cung-mieu-nuong-khong-don-gian-thuong- download tong-tai-nguy-hiem-nh download tra-cong-nhat-dinh-phai- download tro-ve-ben-em-diep-vin download download trong-sinh-chi-hoan download trong-sinh-c download trong- download trung-sinh-chi-tinh-te-s download truoc-la-t download download truyen-bach-lu download truyen-bach-luyen-thanh-tien-837581_quye download 1, truyen-nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-kho download 1, truyen-nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-t download tu-la-gioi-chi-ton download download tu download download tuong-vong-dao download download ty-ty-x download van-luon-thi download download van-nhan-me-alpha-khong-muon-nghi download vans-force-phe-tich-the-gioi-c download vat-hi-sinh-chua-chac download ve-tinh-ye download download vinh-hoa-phu-quy-ph download vo-anh-th download vo-han-doan download vo-hiep-tieu-dao download vo-ho-yeu-cua-t download vo-yeu-nu-canh download vo-yeu download vong-du-tu-da-quai-bat-dau-tien-hoa-thang download vu-than-c download vuong-phi-buong-binh-la- download download vuong-trieu-kim-ngoc-quye download xao-phu-bon-tie download download download xuyen-nhanh-nu-pho download xuyen-thanh-giuong-cua-tinh download xuyen download download download download download yeu-chieu-vo-han-nguoi-dan-ong-chung-tinh- download download
vợ khó thoát khỏi bàn tay tôi